Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn cô.
Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: "Anh đói rồi đúng không, tôi đi mua bữa tối cho anh".
Hả?
Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn cô.
Trong mắt anh tràn đầy bất ngờ và vui vẻ.
Trương Minh Vũ mỉm cười, hỏi: "Sao cô biết tôi đói rồi?"
Lâm Kiều Hân thong thả đáp: "Thì nghe thấy bụng anh réo đó".
Giọng cô thật nhẹ nhàng.
Trương Minh Vũ xấu hổ cười trừ.
Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn bày đồ ăn ra chiếc bàn bên giường.
Trương Minh Vũ liếc nhìn bàn cơm.
Đó chỉ là một bữa cơm thông thường thôi, nhưng nụ cười trên môi anh thật tươi tắn.
Lâm Kiều Hân chầm chậm bày bàn ăn cho anh.
Trương Minh Vũ chỉ lẳng lặng nằm bên cạnh, quan sát.
Bầu không khí lúc này thật yên tĩnh và ấm áp.
Nhìn kĩ hơn, Trương Minh Vũ mới phát hiện, trên trán Lâm Kiều Hân đã lấm tấm mồ hôi.
Hả?
Ánh mắt anh thoáng vẻ hoang mang.
Hôm nay đâu có nóng nhỉ...
Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã bày xong cơm nước cho anh.
Mùi hương tản ra.
Trương Minh Vũ càng thêm đói.
Anh nghiêng người cầm đôi đũa lên.
Lâm Kiều Hân chần chừ một chút mới nói: "À ừm... tôi có thể giúp anh không?"
Hả?
Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Giúp cái gì cơ?"
Lâm Kiều Hân đỏ mặt lên.
Lát sau, cô mới chầm chậm nói: "Tôi thấy động tác dùng bữa của anh không được thoải mái lắm, hay là... để tôi đút cho anh nhé?"
Cô vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức mờ mịt.
Lâm Kiều Hân... đã chịu phải đả kích gì à?
Gò má Lâm Kiều Hân thoáng ửng hồng.
Cô cũng rất xấu hổ.
Nhưng... cô thực sự muốn nhanh chóng làm được một điều gì đó cho Trương Minh Vũ.
Bằng không... lòng cô khó chịu lắm.
Lát sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng cười bảo: "Ừm... Không việc gì đâu, tôi tự xúc ăn cũng được".
Nói đoạn, anh cầm đũa lên.
Lâm Kiều Hân cắn răng một cái.
Cô chần chừ giây lát rồi quyết định... vươn tay giật lấy đôi đũa của anh.