Tiếp đó, không ít người lục tục lôi điện thoại ra.
Bấy giờ trái tim căng cứng của đám người nhà họ Lâm mới thả lỏng được đôi chút.
Vẫn còn đội cảnh sát cơ mà!
Nhưng bước chân của hai người đến từ Thần Ẩn kia vẫn không dừng lại!
Gã cầm đầu ung dung khoanh tay cười lạnh.
“Sao lại không gọi được? Sao thế nhỉ?”
“Điện thoại của tôi bị mất tín hiệu rồi! Toàn báo máy bận thôi!”
“Xong đời rồi!”
…
Người nhà họ Lâm trở nên hỗn loạn.
Ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Cả bà cả và bà hai đều sợ chết khiếp.
Lý Phượng Cầm sợ đến mức cả người run bần bật!
Thực sự xong đời rồi!
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng ngớ người!
Người của Thần Ẩn từng bước tiến đến!
Lâm Kiều Hân mím môi thật chặt, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ lo lắng!
Trong đầu cô lúc này tràn ngập hình ảnh của Trương Minh Vũ!
Nhưng…
Chỉ trong nháy mắt, hai người kia đã xuất hiện ngay trước mặt!
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều run rẩy, ánh mắt chỉ còn sự tuyệt vọng!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên: “Ngừng tay trước đã”.
Hả?
Nghe thấy thế, mọi người đồng loạt kinh hãi!
Bọn họ nhìn theo hướng phát ra tiếng nói mới giật mình phát hiện ở ngoài cửa đã có thêm hai người đàn ông cường tráng không biết đến từ bao giờ!
Chính là Long Tam và Long Thất!
Trên gương mặt của Lâm Kiều Hân thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ!
Người của Trương Minh Vũ!
Những người nhà họ Lâm khác đều ngây ngẩn.
Không phải hai người này là thuộc hạ của Trương Minh Vũ sao?
Gã đàn ông cầm đầu bật cười cất giọng nói: “Rốt cuộc hai người cũng chịu ra mặt rồi sao?”
Long Tam trầm giọng nói: “Các người đi đi. Bảo tổ ba của Thần Ẩn tự tới”.
Giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Gã đàn ông cầm đầu nổi giận đùng đùng, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Tổ mười hai của tôi thì sao? Đòi tổ ba
tới hả? Anh xứng chắc?”