Không cần biết nụ cười xấu xa kia của cô ấy có ý gì, thế nhưng cô ấy nói vậy chứng tỏ sẽ đồng ý giúp đỡ!
Nếu Lâm Kiều Hân biết được, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết!
Trương Minh Vũ vô thức nở nụ cười dịu dàng.
Hàn Thất Thất chứng kiến mọi chuyện, trong đầu cảm thấy rất hoang mang.
Đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa thể kết luận được quan hệ giữa Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm là như thế nào!
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng Marmart.
Sau khi xuống xe, anh lập tức ngây ngẩn cả người.
Hai cô gái cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Lúc này ở ngoài cổng Marmart… đang đông nghịt người!
Đây là… chuyện gì?
Xảy ra vấn đề gì sao?
Nội tâm anh lập tức tràn đầy lo lắng. Anh hốt hoảng nhanh chân xông lên.
Đến khi tới gần, anh mới phát hiện vẻ mặt của mọi người đều đang rất sốt ruột!
“Mau lên đi! Mau lên, chậm là không mua được đâu!”
“Đằng trước đang lề mề cái gì đấy? Mau vào đi chứ! Sao lại chậm chạp thế hả?”
“Đằng sau đừng chen lên nữa! Tôi đang bế con nhỏ đấy! Phía trước không cho vào thì tôi biết làm sao?”
…
Tiếng hò hét ầm ĩ vang lên.
Anh ngơ ngác.
Đây là… tình huống gì vậy?
Anh nhìn xuyên qua cửa sổ mới hoảng hồn nhìn thấy bên trong sảnh lớn của Marmart cũng chật kín người!
Người người chen chúc xô đẩy!
Chuyện này…
Khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất cũng tràn đầy rung động!
Hạ Hâm Điềm cười nói: “Thằng nhóc này làm ăn được đấy. Đắt hàng như vậy… nói là hot hòn họt cũng chẳng ngoa nhỉ?”
Trương Minh Vũ lúng túng gãi đầu đáp: “Nếu em nói là em cũng không biết gì cả… chị có tin không?”
“Hả?”
Cô ấy nghe xong cũng phải giật mình khiếp hãi.
Trong lòng anh vô cùng xấu hổ.
Quan trọng nhất là… bọn họ cũng không chen vào được!
Sao lại thế này?
Anh đang định gọi điện cho Trần Thắng Nam hỏi rõ ngọn ngành thì Hàn Thất Thất đột nhiên reo lên: “Ơ kìa, bên kia có nhiều băng rôn thế?”
Bấy giờ anh mới ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy trên cửa sổ bốn phía đều treo băng rôn kín mít!
Trên đó là bốn chữ lớn.
Ưu đãi đặc biệt!
Trương Minh Vũ sửng sốt một chút rồi vội vã bước lên trước.