Đám người còn lại đều hoang mang mờ mịt.
Đó... là ai?
Lư Chấn hừ lạnh một tiếng: "Cô là thứ gì? Nhà họ Lư chúng tôi có tồn tại hay không, cô quyết định được chắc?"
Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ không chớp mắt, đôi chân dài bước nhanh tới trước mặt anh.
Trương Minh Vũ nở nụ cười ngây ngốc.
Không biết vì sao, vừa thấy Tô Mang tới, anh đột nhiên có cảm giác mọi việc đều đã được giải quyết tốt đẹp.
Thật sự quá dễ dàng!
Tô Mang âu yếm xoa đầu Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, đám đông sực tỉnh, lại một lần nữa nhếch môi cười giễu.
Một người phụ nữ thế này... mà đòi chống lại nhà họ Hà?
Chưa từng nghe nói đến chuyện hoang đường như vậy!
Hà Gia Hoa cũng châm biếm cười nói: "Trương Minh Vũ, tìm được trợ thủ rồi?"
"Chỉ tiếc... Tìm một ả đàn bà tới giúp thì được gì chứ?"
"Muốn cô ta dùng chiêu lên giường để khuất phục chúng tao chắc?"
"Ha ha ha!"
Nói đến đó, hắn phá lên cười lớn, không hề kiêng kị.
Đám đông xung quanh cũng cười to không ngừng.
Bốp!
Ngay sau đó, một tiếng vả mặt giòn giã vang lên.
Thân thể Hà Gia Hoa bay vèo ra ngoài, nặng nề nện xuống sàn nhà.
Trời!
Tất cả đều hít một hơi thật mạnh.
Khi định thần nhìn lại, mọi người mới hoảng sợ phát hiện, Trương Minh Vũ đã đứng đó tự bao giờ, sắc mặt âm trầm tột cùng.
Vừa rồi...
Tốc độ thật quá khủng khiếp!
Tất cả đều choáng váng!
Hà Trung Ninh nổi giận quát: "Hỗn láo!"
Nhưng vừa thốt lên, ông ta liền phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Trương Minh Vũ.
Hà Trung Ninh chột dạ ngậm miệng.
Lư Chấn và Lư Kiệt đều sợ hãi lùi lại mấy bước, sắc mặt kinh hoảng vô cùng.
Trương Minh Vũ lạnh lẽo nói: "Còn dám
nhục mạ chị tôi thêm một lời nữa, tôi giết anh!"