Vẻ mờ mịt thoáng qua trong đôi mắt bồ câu.
Sao cô thấy mình như đang được... bao nuôi thế nhỉ?
Gớm!
Lâm Kiều Hân thầm phỉ nhổ.
Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: "Cô muốn tôi đầu tư bao nhiêu?"
Bao nhiêu...
Lâm Kiều Hân mím môi, dò hỏi: "Mười triệu... được không?"
Cô vô cùng bối rối.
Nếu ít hơn nữa thì không đủ vốn khởi điểm!
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Mười triệu?"
Lòng Lâm Kiều Hân giật thót.
Nhiều quá sao?
Bất tri bất giác, tâm trạng cô trở nên trĩu nặng.
Lâm Kiều Hân muốn làm điều gì đó cho Trương Minh Vũ.
Nhưng mà... mới nhắc tới tiền thôi đã là một vấn đề lớn rồi.
Trương Minh Vũ lấy một chiếc thẻ ra đặt lên bàn.
Hành động này của anh làm Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi bảo: "Mười triệu thì làm được gì, trong chiếc thẻ này có một trăm triệu, cô thích thì cứ dùng".
Ầm!
Vừa nghe thấy lời này, Lâm Kiều Hân như sét đánh ngang tai.
Một trăm triệu!
Chuyện này...
Đôi mắt to tròn của Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Trương Minh Vũ... giàu vậy sao?
Nhưng...
Lâm Kiều Hân ngây ra như phỗng.
Trương Minh Vũ cười thản nhiên: "Cô cứ dùng đi, muốn sao thì làm vậy".
"Dù sao tôi đầu tư cũng là đưa tiền cho người ta dùng mà".
"Cho cô thì tôi yên tâm hơn nhiều".
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Chỉ một câu thôi nhưng lại làm cô xúc động lạ thường!
Ban đầu... có mấy ai tin tưởng Trương Minh Vũ chứ?
Còn bây giờ...
Lâm Kiều Hân mím môi, càng quyết tâm với suy nghĩ trong lòng hơn!
Thật lâu sau, cô gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi".
Sau đó cô cất chiếc thẻ đi.
Lâm Kiều Hân không nói một câu thừa thãi nào.
Chỉ có đôi mắt đẹp là sáng như sao trời!
Trong lòng Trương Minh Vũ bắt đầu tò mò.
Lâm Kiều Hân muốn dùng tiền vào việc gì đây?
Phát triển Tuyền Ảnh sao?
Chắc không phải...
Anh lắc đầu, lười nghĩ nhiều.
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới bình tĩnh trở lại.
Cô ngẩng đầu và nhìn Trương Minh Vũ chăm chú với đôi mắt long lanh.
Anh bị cô nhìn như thế thì hơi sờ sợ.