Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ và Vương Hạo liền sững sờ.  

Ý... cô ấy là sao?  

Một lúc sau, Vương Hạo mới hỏi: "Điềm Điềm, tại... sao lại phải làm thế?"  

Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Tôi bảo anh giúp, anh có giúp không!"  

"Giúp!"  

Vương Hạo không hề chần chừ, lập tức đáp: "Điềm Điềm, đây là lần đầu tiên em nhờ anh giúp, dù có phải hái sao trên trời anh cũng giúp!"  

"Anh hoàn toàn có thể lập một công ty con của gia tộc chúng ta ở Hoa Châu!"  

Hạ Hâm Điềm cười đắc ý.  

Trương Minh Vũ hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Đây là đang giúp anh sao?  

Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Được rồi, anh mau làm đi, mua nhà sau đó huấn luyện vệ sĩ".  

"Có thể hoàn thành trước tối nay chứ?"  

Tối nay?  

Vương Hạo và Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!  

Đâu phải đẻ trứng, sao nhanh vậy được?  

Hạ Hâm Điềm nhíu mày: "Rốt cuộc anh có làm được không?"  

Vương Hạo sợ giật mình, vội vàng đáp: “Được! Sao lại không được chứ!”  

"Điềm Điềm, em bảo anh mua đại viện làm gì?"  

Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Anh mua đại viện để huấn luyện vệ sĩ, sau đó bảo người nhà chồng tôi vào ở".  

Hả?  

Vừa dứt lời, Vương Hạo và Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!  

Hóa ra... là vậy?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Nếu như có vệ sĩ thì đúng là an toàn hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.  

Nhưng Vương Hạo thì ngớ người.  

Một lúc sau Vương Hạo mới trợn mắt há mồm hỏi: "Điềm Điềm, em... nói cái gì cơ? Em bảo anh mua đại viện huấn luyện vệ sĩ để bảo vệ... người nhà hắn?"  

"Điềm Điềm... em quá đáng thế!"  

Trương Minh Vũ không cười nữa.  

Đúng là... quá đáng quá...  

Hạ Hâm Điềm liếc mắt, khó chịu nói: "Không giúp thì nói luôn đi, đỡ làm mất thời gian của người ta".  

Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Không giúp!"  

Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Không giúp được mà không nói sớm, tôi còn tưởng anh đáng tin lắm cơ".  

Trương Minh Vũ có hơi thất vọng.  

Vương Hạo tức giận vô cùng!  

Quá đáng quá!  

Hạ Hâm Điềm cầm điện thoại lên lầm bầm nói: "Nếu sớm biết không được tôi đã gọi cho Triệu Tuấn rồi, anh ta vẫn đàn ông hơn nhiều".  

Nói xong liền cầm máy lên bấm số.  

Nhưng Vương Hạo nghe thấy vậy xong liền trợn tròn mắt!  

Triệu Tuấn!  

Là tình địch lớn nhất của gã!  

Cái này...  

Vương Hạo sững sờ.  

Hạ Hâm Điềm không hề quan tâm, tìm số điện thoại, ra vẻ như đang bấm số!  

"Đợi đã!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK