Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Anh không đói, mau ăn đi, anh vừa mới ăn rồi”.
Sắc mặt Lâm Kiều Hân không thay đổi.
Nhưng trong lòng lại có cảm giác thất vọng.
Trương Minh Vũ nghi hoặc, hỏi: "Em sao vậy? Em không thích món này à?"
Lâm Kiều Hân mím miệng khẽ lắc đầu.
Hả?
Trương Minh Vũ hơi hoang mang khó hiểu.
Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Không biết vì sao, em lại... muốn anh ăn...”
Hả?
Nghe vậy, khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.
Thẳng thắng vậy à?
Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Không thể giải thích…
Cảm giác như Lâm Kiều Hân thực sự giống như một người vợ.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được, nếu em không chê thì anh ăn”.
Chê ư?
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Chê gì cơ?"
Trương Minh Vũ lúng túng bật cười: "Không phải em vừa mới ăn rồi sao, nếu không chê thì anh sẽ ăn”.
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân trừng mắt giận dữ.
Nhanh tay gắp một miếng hoành thánh.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Không phải bảo anh ăn à? Sao lại tự ăn vậy?
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã thấy chiếc đũa giơ ra trước miệng...
Chuyện này...
Trương Minh Vũ trợn to hai mắt.
Đút cho mình à?
Lâm Kiều Hân bình tĩnh nói: "Há miệng”.
Trương Minh Vũ không thể không phối hợp.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đưa hoành thánh đến miệng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngây ngốc nhai.
Có vẻ... ngọt ngào hơn!
Ánh mắt Lâm Kiều Hân lấp lóe.
Một lúc lâu sau, cô lại gắp một miếng hoành thánh... cho vào miệng mình...
Chuyện này...
Đôi mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ hoang mang!
Sao... cô ấy lại ăn nữa vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng ửng hồng.
Cô đã no lắm rồi.
Nhưng... chẳng biết tại sao lại muốn chứng minh.
Cô không hề chê!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt hoành thánh.
Nhưng... vẫn mờ mịt khó hiểu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân càng ửng đỏ hơn, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng...
Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao?
Chuyện này rất bình thường!
Nghĩ như vậy, cảm giác kỳ lạ trong lòng Lâm Kiều Hân dần dần lắng xuống.
Một miếng hoành thánh khác lại được gắp lên.
Đưa đến miệng Trương Minh Vũ.
Ồ...
Trương Minh Vũ lúng túng mở miệng, nhẹ nhàng nhai.
Có vẻ... ngon hơn.
Lâm Kiều Hân cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm của mình, không muốn bị Trương Minh Vũ nhìn ra được điều gì.
Trương Minh Vũ cảm thấy lạ lùng.
Một cô gái lạnh lùng như cô ấy còn không xấu hổ, mình... xấu hổ gì chứ?
Đúng vậy!
Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Mối quan hệ đang trở nên gần gũi hơn!
Trương Minh Vũ ăn ngấu nghiến.
Vừa nãy không ăn nhiều.
Bây giờ đang đói...
Thấy vậy, Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, hỏi: “Ngon không?"
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu, cười nói: "Ngon!"