Trương Minh Vũ lại lắc đầu, nói: "Không được không được, tramadol cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đổi điều kiện khác đi".
Bác sĩ Vương lạnh lùng nói: "Muốn trao đổi điều kiện với tôi à? Được, nhưng nếu các người không có thẻ hội viên thì sao?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười bảo: "Nếu không lấy ra được thẻ hội viên, tôi sẽ bảo cô nhóc này đi với ông lấy thẻ, sao hả?"
Trời!
Anh vừa thốt lên, mọi người lập tức liên tục hít hà.
Gã Trương Minh Vũ này...
Hừ!
Hàn Thất Thất sửng sốt.
Mặc dù cô ta đang rất cần, nhưng Trương Minh Vũ nói thế...
Khốn kiếp!
Hàn Thất Thất cắn chặt răng, sắc mặt giận dữ.
Quan Na đã sững sờ há hốc miệng.
Chỉ có tên bác sĩ Vương là sáng rực mắt lên.
Hàn Thất Thất... cũng được đấy!
Ông ta lập tức tia mắt về phía Hàn Thất Thất, quan sát trên dưới một lượt hết sức càn rỡ.
Đám người quanh đó đều khinh thường nhìn Trương Minh Vũ.
Lát sau, bác sĩ Vương dứt khoát đồng ý: "Được!"
Trương Minh Vũ lại cười hỏi: "Thế nếu chị tôi có thể lấy thẻ hội viên ra thì sao?"
Bác sĩ Vương ngẩn người, cười lạnh nói: "Được, nếu các người có thể lấy thẻ hội viên ra, các người có thể thoải mái lấy thuốc trong tiệm này".
"Tôi trả tiền".
Trời!
Mọi người lại một lần nữa hít vào thật mạnh.
Lấy thoải mái?
Tiệm thuốc Thiên Linh này tuy không lớn nhưng bên trong không thiếu dược liệu quý hiếm đâu.
Lấy thoải mái?
Chuyện đó...
Nhưng ngẫm nghĩ kĩ càng, bọn họ đều bình tĩnh trở lại.
Tên kia sao có thể có thẻ hội viên được?
Nghĩ đến đó, họ lại một lần nữa cười cợt nhạo báng.
Trương Minh Vũ nhếch mép: "Được".
Nói xong, anh quay sang phía Liễu Thanh Duyệt, cười hì hì: "Chị tư, đến
lượt chị lên sân khấu rồi".