Họ nhanh chóng ăn xong.
Chuông điện thoại của Trương Minh Vũ reo lên.
Anh sững sờ.
Lấy ra nhìn, là Hàn Thất Thất gọi.
Ồ?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh bắt máy.
Hàn Thất Thất tức giận nói: "Anh đang ở đâu?"
Trương Minh Vũ chần chừ đáp: "À... khách sạn... Đình Lập".
Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Tôi muốn đi tìm anh, anh đi chơi với tôi đi".
Trương Minh Vũ hơi nghi ngờ.
Cô ta gặp chuyện ở nhà họ Hàn sao?
Trương Minh Vũ đáp: "Được, vậy cô đến đón tôi đi".
Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Đã giải quyết xong chuyện khách sạn rồi, những chuyện khác thì dễ thôi.
Ngày mai là có thể xử lý xong khách sạn Đình Lập rồi.
Lúc đó có thể triển khai kế hoạch đối đầu với nhà họ Triệu rồi!
Quan Na cũng không hỏi nhiều.
Vẫn còn đang chìm trong niềm vui, chưa tỉnh lại được.
Hàn Thất Thất nhanh chóng gọi đến.
Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "Được, mai tôi sẽ gặp cô ở đây, tôi có chút chuyện cần phải xử lý".
Quan Na gật đầu nói: "Được".
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đây không phải sự thật.
Chẳng nhẽ đang mơ sao?
Trương Minh Vũ nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
Quan Na cứ đờ mặt ra, ngồi trên ghế.
Cười ngu một hồi.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào trong khách sạn.
Sắc trời đã tối rồi.
Xe của Hàn Thất Thất đỗ trước mặt anh.
Trương Minh Vũ kéo cửa ngồi vào ghế phó lái.
Khuôn mặt Hàn Thất Thất vô cùng tức giận.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, hỏi: "Sao vậy? Ai chọc giận cô vậy?"
Hàn Thất Thất mím môi, nói: "Chẳng phải là đám người chết tiệt kia sao! Tức chết mất, chẳng coi sống
chết của mẹ tôi ra gì!"