Hàn Thiên Hoa nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh, hai mắt sáng rực.
Rốt cuộc, anh cũng chỉ có thể gắp miếng thịt lên ăn.
Trần Đại Phú ngồi cạnh quan sát.
Ánh mắt tràn ngập ghen tỵ!
Sao ông ta lại không sinh được một đứa con gái cơ chứ!
Haiz…
Sau một hồi ăn uống no say.
Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: “Nào, chúng ta cũng nên trở về thôi”
“Lát nữa tôi sẽ góp một trăm triệu cho hai người”.
Trần Đại Phú cũng đứng dậy đáp lời: “Được”.
Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất cũng đứng dậy theo.
Đám người nhanh chóng rời khỏi phòng Vip.
Từ đầu đến cuối Hàn Thất Thất chỉ cúi gằm đầu xuống lẽo đẽo theo sau.
Trông có vẻ như đang có tâm sự gì đó.
Bên trong khách sạn vẫn rất huyên náo, người đến người đi tấp nập.
Ba người đi ra ngoài.
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra.
Dù sao thì cũng coi như đã giải quyết xong một việc.
Anh lững thững đi bộ về phía trước.
Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở ven đường.
Anh dứt khoát mở cửa xe ngồi vào trong.
Long Tam lái xe đưa anh rời đi.
Sắc trời đã tối đen như mực.
Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn cứ có cảm giác lo lắng.
Anh liếc nhìn xung quanh… không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Liệu người của Thần Ẩn… có tới tìm anh không?
Haiz.
Cuối cùng, anh thở dài thườn thượt.
May mà đi đường bình an.
Chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng biệt thự.
Anh mở cửa bước xuống.
“Hey! Ha! Hey ha!”
Trong sân truyền ra tiếng hô hào khí thế.
Anh thở phào một hơi.
Bên này vẫn an toàn.
Anh lập tức cất bước đi tới.
Chẳng mấy chốc đã bước vào trong sân.
Hai vệ sĩ chia nhau đứng gác hai bên.
Họ chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, không thèm phản ứng lại.