Hạ Hâm Điềm cười nói: "Không sai, chào hai người".
Nhưng Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất vẫn sững sờ.
Trong mắt họ chỉ còn hai chữ "kinh ngạc"!
Họ nhìn Hạ Hâm Điềm, lại nhìn Trương Minh Vũ.
Hai cô gái này hoang mang.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới khiếp sợ hỏi: "Trương Minh Vũ, anh... sao anh lại lượn lờ với chị ấy?"
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy bất lực!
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo hừ một tiếng, bất mãn nói: "Cái mà lượn lờ".
Hàn Thất Thất bất giác ôm miệng.
Một khắc sau, hai cô gái dần tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ.
Vương Vũ Nam kinh ngạc nói: "Oa! Không ngờ lại được gặp Điềm Điềm nè! Điềm Điềm, em là fan của chị đó!"
Hàn Thất Thất cũng kích động nói: "Điềm Điềm, em cũng là fan của chị đó!"
Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc.
Vương Vũ Nam thì thôi đi, đằng này Hàn Thất Thất cũng là fan?
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Vậy sao, thật vinh hạnh”.
Trương Minh Vũ lẩm bẩm: "Thần tượng của cô chẳng phải là Trần Hạo Nam sao..."
Giọng anh không to, nhưng ưu điểm của căn phòng này lại là sự yên lặng.
Câu nói này truyền vào tai mấy cô nàng vô cùng rõ!
Vương Vũ Nam giật mình, vội vàng bụm miệng cười.
Hàn Thất Thất lạnh mặt, tức giận nói: "Trương Minh Vũ ý anh là gì? Sao thần tượng của tôi lại là Trần Hạo Nam?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Người trong giang hồ còn gì".
"Anh..."
Hàn Thất Thất lập tức nổi cơn tam bành!
Tuy nhiên chưa kịp nói gì, giọng Hạ Hâm Điềm lại vang lên: "Ban nãy tôi nói gì nhỉ, cô nên thay đổi tính cách của mình đi".
Hả?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt của Trương Minh Vũ tràn ngập sự mơ hồ.
Hạ Hâm Điềm bảo Hàn Thất Thất thay đổi tính nết á? Hơn nữa thứ này... đổi được à?
Hàn Thất Thất kinh ngạc, ngớ người nhìn Hạ Hâm Điềm.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chẳng nói được gì, vẻ trông khá kỳ dị.
Người cô ta thích...
Hàn Thất Thất từ từ suy ngẫm.
Trong đầu cô ta không ngừng hiện lên nhiều gương mặt, cuối cùng nó dừng lại trên người Trương Minh Vũ!
Hàn Thất Thất trợn tròn mắt.
"Ọe ọe ọe!"