Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người cô ấy như hóa đá.  

Đám người cũng ngơ ngác.  

Ngay sau đó, mọi ánh mắt giận dữ đều bắn tới phía anh.  

Mặc dù không dám…  

Nhưng trong lòng rất đố kỵ!  

Mẹ nó chứ…  

Ngủ thì ngủ đi, sao còn khoe ra để chọc tức người khác làm gì?  

Ai cũng nghiến răng ken két.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài một tiếng.  

Chị tư đúng thật là… quậy hết mức…  

Trần Băng Băng cúi đầu lí nhí nói: “Thanh Duyệt, tớ xin lỗi, cậu…”  

Cô ấy lắp bắp nói không nên lời.  

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.  

Chẳng phải vừa nãy Liễu Thanh Duyệt còn bảo Trương Minh Vũ là người cô ấy không thể có được sao?  

Thế mà bây giờ được ngủ cùng… lại ấm ức như vậy?  

Liễu Thanh Duyệt xua tay nói: “Được rồi, ai bảo tớ là bạn thân của cậu chứ!”  

Haiz.  

Nói xong còn cố tình thở dài thườn thượt.  

Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt nhìn Liễu Thanh Duyệt.  

Trần Băng Băng nghiêm túc nói: “Thanh Duyệt, thật sự rất cảm ơn cậu”.  

Cô ấy xua tay đáp: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi”.  

Trần Băng Băng ngây thơ hỏi: “Sao phải vội như vậy?”  

Cô ấy chậc một tiếng: “Đi sớm về sớm, tối nay tớ còn muốn ngủ một giấc thật ngon đấy”.  

“Nếu không… lại bị giày vò đến tận sáng mai”.  

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.  

Một lúc lâu sau… mới bừng tỉnh!  

Mẹ nó!

Tất cả mọi người đều căm tức siết chặt tay lại.  

Từng ánh mắt bắn ra tia lửa giận đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!  

Đúng là không để cho người ta sống mà!  

Mẹ nó chứ…  

Vô số ánh nhìn ghen ghét đều quét tới chỗ anh!  

Khóe miệng của anh cũng co giật không ngừng.  

Thật dám nói…  

Trần Băng Băng trợn tròn hai mắt, ngơ ngác hỏi: “Anh ấy… lợi hại vậy sao?”  

Phụt!  

Anh suýt không kìm được phun máu ra ngoài!  

Lại còn hỏi nữa!  

Hai mắt Liễu Thanh Duyệt sáng rực lên, đắc ý khoe khoang: “Đó là…”  

Anh vội vàng nói chen vào: “Được rồi, chúng ta mau đi thôi”.  

Nếu còn nói tiếp…  

Sẽ ngượng chín mặt mất!  

Liễu Thanh Duyệt hờn dỗi nói: “Trời ạ, còn nhiều thời gian mà, em gấp như vậy làm gì?”  

Một câu nói thật yêu kiều, quyến rũ làm sao.   

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng giữ bình tĩnh.  

Giọng nói này… thật mê người!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK