Cô ấy đi tới đâu cũng được người người săn đón!
Sao có thể sợ hãi trước sự đe doạ của một nhà hát trong một thành phố bé nhỏ được?
“Cô… tôi…”
Triệu Khoát lắp bắp hồi lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Quả thực hắn chưa từng tìm hiểu về vấn đề này!
Trong khi đám người còn đang ngơ ngác, Điềm Điềm lại tươi cười nói với Trương Minh Vũ: “Đi nào, cậu bảo mời tôi ăn cơ mà?”
Anh kinh ngạc nhìn cô ấy.
“À… ha ha, được rồi. Đi thôi…”
Anh đơ ra một lát mới kịp phản ứng lại, vội vàng cười đáp.
Nói rồi anh liền dẫn theo Lâm Kiều Hân rời đi.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn nhìn theo.
Ngôi sao nổi tiếng… lại đi ăn với một kẻ nghèo rớt mồng tơi?
Thế giới này… điên hết rồi!
Triệu Khoát nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Minh Vũ, hai mắt toé ra lửa giận sôi sục!
Điềm Điềm nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia, đi ra ngoài hành lang.
Một người đàn ông cao to lực lưỡng đang lặng lẽ dựa người lên vách tường chờ đợi giữa hành lang.
Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc.
Không biết tại sao người đàn ông này cứ khiến anh có một cảm giác quen thuộc lạ thường…
Cảm giác này…
Thế nhưng anh nghĩ mãi vẫn không tìm ra được quen thuộc ở chỗ nào.
“Cô hai!”
Người đàn ông cung kính lên tiếng, giọng nói vô cùng trầm.
Cô hai?
Anh tò mò không biết cách xưng hô này từ đâu mà ra.
Điềm Điềm lạnh lùng ra lệnh: “Đi lái xe đi”.
“Vâng!”
Người kia lại cung kính đáp một tiếng rồi quay người đi ra khỏi nhà hát.
Sau đó, cô ấy quay ngoắt lại, ung dung khoanh tay trước ngực đánh giá Lâm Kiều Hân.
Ánh mắt săm soi từng tí một.
Lâm Kiều Hân giật nảy mình, vô thức cúi đầu xuống.
Bộ dạng này của cô khiến anh bất lực không nói nên lời…
Đây chính là Lâm Kiều Hân lạnh lùng thét ra lửa ngày thường kia sao?
Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bật cười giới thiệu: “Cô ấy là fan ruột của cô đấy. Được gặp cô nên bị căng thẳng”.