Trương Minh Vũ hiểu ra.
Tần Minh Nguyệt lo lắng nói: "Nhưng... cục trưởng cũng đã bị mang đi điều tra rồi, hay là tổng cục trưởng hãy cử một cục trưởng tới đây đi ạ".
Lý Kiếm Phong thoáng chần chờ rồi nói: "Việc này... cũng được thôi, nhưng tôi phải quay về tìm xem có ai thích hợp rồi mới quyết định được".
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.
Nhưng... làm vậy có phải không được hay lắm không?
Chần chờ hồi lâu, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Trở về tìm chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều điều phiền toái, trước mắt... chẳng phải có một ứng viên thích hợp đó sao?"
"Hay là tổng cục trưởng xem xét thử xem thế nào?"
Nói đoạn, Trương Minh Vũ cũng hơi đỏ mặt lên.
Người ta đã giúp anh một việc lớn như thế, vậy mà anh vẫn...
Tần Minh Nguyệt hoang mang nhìn sang phía Trương Minh Vũ.
Ánh mắt Lý Kiếm Phong cũng thoáng lóe lên, ông ta nói: "Không cần tìm hiểu thêm nữa, chúng tôi đã điều tra tường tận về đồng chí Tần Minh Nguyệt từ lâu".
"Bất luận năng lực cá nhân hay những phương diện khác, tôi cho rằng đồng chí đều đủ điều kiện đảm nhiệm vị trí này".
Tần Minh Nguyệt sững sờ.
Việc này cứ thế... được quyết định?
Trương Minh Vũ cũng rất bất ngờ.
Đồng ý nhanh nhẹn thế sao?
Nhưng ngay sau đó, anh lại mỉm cười.
Hôm nay, Tần Minh Nguyệt đã giúp anh rất nhiều.
Nếu không có Tần Minh Nguyệt, có lẽ anh sẽ không thể cứu được Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ cảm kích nói: "Vậy xin cảm ơn tổng cục trưởng".
Lý Kiếm Phong cười nói: "Cậu Minh Vũ đừng khách khí, nếu không phải... À, tôi cũng đã chuẩn bị cho đồng chí Tần Minh Nguyệt lên chức".
Nói đoạn, ánh mắt ông ta thoáng lóe lên.
Trương Minh Vũ mờ mịt nhìn ông ta, vẻ khó hiểu.
Anh cứ luôn có một cảm giác rất kì quái.
Nhưng cụ thể kì quái chỗ nào, anh lại không nói ra được.
Tần Minh Nguyệt cũng đã bừng tỉnh.
Lý Kiếm Phong ra lệnh: "Tất cả tập hợp!"
Ông ta vừa lên tiếng, đám cảnh sát
vác súng tự động liền nhanh nhẹn tiến vào trong sân.