Nhưng người đều đi cả rồi, bà ta cũng đành phải trở về.
Ông cụ Lâm vẫn ngồi yên trên sofa.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đứng ngay bên cạnh.
Rầm.
Cửa biệt thự bị đóng lại.
Cùng lúc đó, ông cụ Lâm chợt mở mắt ra!
Trong đôi mắt già nua chợt loé lên một tia sáng!
Cô thấp giọng đề nghị: “Chúng ta cũng nên đi thôi”.
Anh mỉm cười đáp lại: “Được”.
Cô khẽ gật đầu.
Bọn họ đang định cất bước rời đi thì bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của ông cụ Lâm: “Chờ đã”.
Hả?
Cả hai người lập tức giật nảy mình.
Bọn họ đồng loạt dừng bước, nghi hoặc quay lại.
Ông cụ mỉm cười hiền từ nhìn họ: “Hai đứa đừng đi vội, ông có chuyện muốn nói”.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ quay về ngồi ở trước mặt ông cụ.
Cô nghi hoặc dò hỏi: “Ông nội có chuyện gì ạ?”
Ông cụ bật cười đáp: “Sau chuyện này, chắc chắn Minh Vũ đã có chút uy tín trong gia tộc”.
Hả?
Nghe thấy thế, cả hai đều tròn mắt!
Uy tín?
Vẻ mặt Lâm Kiều Hân mờ mịt.
Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ.
Ông cụ Lâm chợt ngừng cười, trầm giọng nói: “Nhưng như vậy… vẫn chưa đủ”.
Cô lại càng chẳng hiểu gì cả.
Anh mỉm cười lên tiếng: “Cháu biết. Lần sau người của Thần Ẩn tìm tới lần nữa, chắc là người nhà họ Lâm vẫn sẽ hoài nghi”.
“Nhưng sau đó, chắc là được rồi ạ”.
Ông cụ Lâm lặng lẽ gật đầu.
Thấy thế, Lâm Kiều Hân hoàn toàn ngơ ngác.
Hai người họ… đang nói gì vậy?
Haiz.
Ông cụ Lâm thở dài thườn thượt: “Lần sau Thần Ẩn tìm tới, nhất định đội ngũ của họ sẽ càng hùng hậu hơn”.
“Còn cả nhà Âu Dương vẫn cứ chậm chạp không chịu ra tay, chắc chắn là đang ủ mưu gì đó”.