Có tin tức rồi.
Cục trưởng Phùng lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không được, địa chỉ này không nói lên điều gì cả".
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tần Minh Nguyệt phản bác: "Nhưng... bây giờ chúng ta cũng không điều tra được tin tức gì, đợi nữa thì người ta sẽ gặp nguy hiểm”.
Cục trưởng Phùng trầm giọng nói: "Không được, nhỡ may là bẫy của kẻ địch thì sao? Xảy ra chuyện cô chịu trách nhiệm được chắc?"
Tần Minh Nguyệt không nói được gì: "Tôi..."
Trương Minh Vũ híp mắt, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi tự đi!"
Nói xong anh liền quay người đi ra ngoài!
Cục trưởng Phùng cười khẩy.
Tần Minh Nguyệt mím môi, lạnh lùng nói: "Đợi đã! Tôi đi cùng anh!"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức sững sờ.
Trương Minh Vũ bất giác đứng lại.
Cục trưởng Phùng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Minh Nguyệt, cô làm vậy rất nguy hiểm!"
Tần Minh Nguyệt cuộn chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Không nguy hiểm thì làm cảnh sát làm gì?"
"Có tin tức mà ông vẫn còn ngồi đây sợ bóng sợ gió!"
"Có lần nào mấy người đến kịp không?"
"Sở cảnh sát này của mấy người có tác dụng gì!"
Mọi người sững sờ.
Cục trưởng Phùng lạnh lùng nói: "Cô... cô đang muốn kháng lệnh sao?"
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, cô tức giận nói: "Kháng lệnh? Tôi kháng lệnh thì sao chứ?"
Nói xong cô ta liền quay người rời đi!
Cục trưởng Phùng mặt mày âm trầm, tức giận nói: "Tôi... tôi cắt chức cô!"
Bước chân của Tần Minh Nguyệt vô cùng kiên định, cô lạnh lùng nói: "Ông dám!"
Nói xong cô ta liền đi ra khỏi phòng thẩm vấn!
Trong phòng thẩm vấn lặng im như tờ.
Cứng quá!
Trương Minh Vũ nhìn Tần Minh Nguyệt, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cô".
Tần Minh Nguyệt từ từ đáp: "Đợi tôi một chút".
Nói xong liền đi sang phòng bên.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hoang mang.
Không bao lâu sau, Tần Minh Nguyệt đã đi ra khỏi phòng.
Trên người thay thành đồ bình thường, eo cộm lên...
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai người nhanh chóng đi ra khỏi sở cảnh sát.
Tần Minh Nguyệt ngồi
ở trên chiếc Bentley.