Lâm Kiều Hân cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Trương Minh Vũ..."
Bốp!
Lâm Kiều Hân còn chưa nói hết câu, một âm thanh giòn giã đã vang lên, cắt đứt lời cô.
Lý Phượng Cầm vừa vung tay cho Trương Minh Vũ một bạt tai.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lửa giận trong lòng điên cuồng bùng lên.
Lâm Kiều Hân ngây người.
Vợ chồng Lâm Quốc Long đều nhếch môi cười lạnh.
Lý Phượng Cầm gào to, giọng điệu cực kì điêu ngoa: "Thằng vô tích sự này, mày thì còn được việc gì nữa hả? Kiều Hân mới đi theo mày mấy ngày lại bị mất tích".
"Mày có còn là đàn ông không hả!"
"Nhà họ Lâm tao thật đúng là xúi quẩy tận mạng mà!"
"Sao lại vớ trúng thằng con rể rác rưởi vô dụng như mày chứ hả?"
"Không được cái tích sự gì, chỉ giỏi gây phiền toái!"
...
Lý Phượng Cầm há miệng mắng chửi Trương Minh Vũ liên tục như pháo đốt.
Bà ta mắng hăng đến độ nước miếng bay tứ tung.
Lâm Tuấn Minh nhếch mép nở nụ cười giễu cợt.
Đáng đời!
Trương Minh Vũ điều chỉnh lại hô hấp, cố nén cơn giận trong lòng.
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới sực tỉnh, kêu lên: "Mẹ, mẹ làm gì thế!"
Tiếng quát của Lý Phượng Cầm ngừng bặt giữa chừng.
Bà ta choáng váng nhìn con gái.
Lâm Kiều Hân... vừa quát bà ta?
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Kiều Hân chưa từng quát lại bà ta nửa lời!
Lâm Tuấn Minh và đám người nhà họ Lâm cũng sững sờ.
Lâm Kiều Hân tức giận nói: "Mẹ chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện, sao lại tự dưng đánh người khác?"
"Không có Trương Minh Vũ, con đã chết từ bao giờ rồi!"
"Mẹ dựa vào đâu mà đánh anh ấy!"
Nói đến đó, nước mắt đã dâng đầy bờ mi cô.
Phù!
Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh, lửa
giận trong lòng đã dịu xuống rất nhiều.