Lúc ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, họ nhận ra lối lên tàu đã bị đóng!
Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, xông lên thật nhanh!
Trương Minh Vũ bám theo sát sao.
Nhưng khi hai người chạy tới mé nước thì tàu đã bắt đầu chạy rồi!
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt đầy sốt ruột.
Trương Minh Vũ thở hồng hộc.
Quanh đây chỉ còn mỗi con tàu này, nếu bỏ lỡ...
Tần Minh Nguyệt nghiến răng hỏi: "Biết bơi không?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Anh biết bơi từ nhỏ rồi.
Nhưng nơi anh hay bơi toàn là hồ dưới chân núi, còn đây lại là biển...
Tần Minh Nguyệt mừng rỡ reo len: "Tốt quá, chúng ta bơi qua thôi!"
Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.
Bơi qua ấy hả?
Trong chốc lát, Tần Minh Nguyệt lao thẳng tới bờ biển.
Cơ thể mềm mại của cô ta nhảy lên!
Trời...
Trương Minh Vũ ngỡ ngàng.
Nhưng Tần Minh Nguyệt đã nhảy xuống biển rồi.
Hây dà.
Trương Minh Vũ thầm thở dài, đành nhảy xuống theo.
Anh nhảy một phát, rơi ùm vào trong nước.
Cảm giác lạnh lẽo tức khắc ập tới.
Tuy ánh đèn không sáng mấy nhưng vậy đã đủ rồi.
Trương Minh Vũ nhanh chóng di chuyển.
May thay, tàu mới bắt đầu khởi hành nên đi rất chậm.
Trương Minh Vũ bơi được một lúc thì hết hồi hộp.
Bơi ở đây không khác bơi trong hồ lắm, chỉ khác mỗi biển có sức nước cao hơn thôi.
Tần Minh Nguyệt cũng đang bơi với tốc độ rất nhanh!
Rất nhanh hai người đã bơi tới phía dưới con tàu.
Nhưng vấn đề thế là...
Làm sao lên tàu?