Trương Minh Vũ nhìn Lâm Kiều Hân, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng.
“Yên tâm đi, tôi đã đem bất ngờ đến cho cô rồi”, Trương Minh Vũ cười nói.
Lâm Kiều Hân cảm thấy hoang mang.
Trương Minh Vũ không hề chần chừ, quay đầu nhìn Long Tam.
Long Tam im lặng gật đầu, đi ra khỏi phòng riêng.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai hiểu nổi!
Trương Minh Vũ.... định làm gì vậy?
Nhưng không bao lâu sau, tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên.
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, quay đầu nhìn ra phía cửa.
Trong chợt cảm thấy kích động!
Đây là lần đầu tiên anh đem lại ngạc nhiên cho Lâm Kiều Hân!
Lâm Kiều Hân vội vàng nhìn về phía cửa, trong lòng chợt cảm thấy mong đợi.
Thái Minh Hạo và Triệu Khoát lần lượt ngẩng đầu nhìn!
Một giây sau, Hạ Hâm Điềm bước vào!
Người này...
Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi!
Mặc dù đeo kính râm nhưng cô vẫn nhận ra!
Lâm Kiều Hân sững sờ!
Nhưng Thái Minh Hạo và Triệu Khoát vẫn mơ màng, trong mắt tràn ngập vẻ không hiểu.
Thái Minh Hạo tức giận nói: "Thằng nhóc! Mẹ nó mày tìm ai vậy? Đeo kính râm thì sao bọn tao biết được?"
Hạ Hâm Điềm khiển trách nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ vội cười xòa, nháy mắt ra hiệu!
Lần này chị hai quay về một chuyến, không thể để chị tay không ra về được!
Hạ Hâm Điềm cũng bất lực.
Nhưng nhìn thấy Trương Minh Vũ vui vẻ như vậy, cô ấy không khỏi mỉm cười.
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng dừng bước.
Cánh tay trắng nõn giơ lên tháo kính râm ra.
Hít!
Tiếng hít sâu lập tức vang lên!
Dù Lâm Kiều Hân biết nhưng khi nhìn thấy tim vẫn đập nhanh!
Thái Minh Hạo và Triệu Khoát trợn trừng mắt!
Nhìn lần một đã bị khuôn mặt xinh đẹp kia hớp hồn!
Nhìn lần hai mới nhận ra đó là Hạ Hâm Điềm!
Triệu Khoát mím môi, trợn mắt nói: "Điềm Điềm, cô..."
Sao hắn có thể ngờ được, Trương Minh Vũ có thể đưa Hạ Hâm Điềm đến chứ!
Sao có thể?
Chẳng phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Sao lại... thành người đại diện rồi? Không cần đi theo trình tự của công ty sao?
Thái Minh Hạo sững sờ!