Mặc dù nó đã được băng bó kĩ càng.
Nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, trông vô cùng nhức nhối!
Trời ơi...
Hạ Hâm Điềm giơ bàn tay trắng nõn lên.
Lòng cô ấy đau như cắt.
Lúc này Trương Minh Vũ cũng hoàn hồn, anh cười trừ: "Chị... chị hai, chị tới rồi..."
"Em đang định đi tìm chị đây".
Dường như Hạ Hâm Điềm không nghe thấy Trương Minh Vũ vừa nói gì.
Đôi mắt long lanh của cô ấy vẫn cứ nhìn vào vết thương.
Bấy giờ Trương Minh Vũ cũng hiểu là chuyện gì, mau chóng che nó lại.
Hạ Hâm Điềm ngồi xổm ở mép giường.
Cô ấy từ từ vươn tay đến.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngăn cản: "Em không sao đâu chị hai, chỉ bị thương nhẹ thôi..."
Giọng Hạ Hâm Điềm nhẹ bẫng: "Bỏ tay ra".
Trương Minh Vũ lưỡng lự cân nhắc.
Cuối cùng anh vẫn quyết định bỏ tay ra, trong lòng anh cứ thấy ngại thế nào.
Đầu ngón tay Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương.
Chẳng từ ngữ gì có thể diễn tả sự đau đớn trong lòng cô ấy lúc này!
Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, cũng vô cùng đau lòng.
Môi anh cứ mấp máy như muốn nói điều gì ra, nhưng rồi chẳng thốt được một lời.
Căn phòng im lặng lạ thường.
Hạ Hâm Điềm vẫn cẩn thận quan sát vết thương.
Môi cô ấy hơi mím lại.
Đôi mắt bồ câu thì long lanh ánh nước.
Thật lâu sau, Hạ Hâm Điềm cúi người xuống.
Hả?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Chị ấy muốn làm gì thế?
Giây lát sau, đôi môi mềm mại của Hạ Hâm Điềm chạm vào phần da bên cạnh vết thương.
Trời đất...
Trương Minh Vũ mở to hai mắt.
Hơi thở ấm áp của cô ấy phả vào làm da anh nhồn nhột.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn, anh chỉ biết ngồi đờ người ra đó.
Qua một lúc lâu Hạ Hâm Điềm mới ngẩng đầu.
Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Trương Minh Vũ hơi nắm tay lại.
Lòng anh xót xa không tả nổi!
Chị hai thế này là...
Thế rồi, Hạ Hâm Điềm mím môi, nghiêm túc nói: "Em chờ chị nhé".
"Cho chị thêm mấy tháng nữa, chị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Chị muốn tự tay báo thù cho em!"
Câu cuối cô ấy nói với giọng cực kỳ đanh thép!
Trương Minh Vũ thầm giật mình.