Đỗ Nam Thiên điên cuồng hét lên: "Không... Đừng mà!"
Rắc!
"A!"
Đỗ Nam Thiên gào lên một tiếng thảm thiết.
Một tia máu tươi bắn vào không trung.
Thế này...
Tất cả mọi người đều chấn động.
Khi định thần nhìn lại, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện một tay của Đỗ Nam Thiên đã rơi xuống đất.
Ực!
Đám đông gian nan nuốt nước miếng.
Tiếng gào đau đớn tột cùng của Đỗ Nam Thiên vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại.
Lão ta lúc này đã ngã vật ra đất.
Đỗ Nam Thiên nắm chặt cánh tay bị xén đứt, đau đớn giãy giụa, cổ nổi gân xanh.
Âu Dương Triết thấy thế, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Muốn trách thì chỉ có thể trách chính ông quá ngu xuẩn...
Âu Dương Tĩnh cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Trương Minh Vũ thẳng người lên, cười đắc ý: "Xem đi, không đụng tới ông đúng không nào?"
Mày...
Ngọn lửa thù hận trong mắt Đỗ Nam Thiên gần như sắp phụt ra ngoài.
Cơn đau kịch liệt, cộng với lửa giận xộc thẳng lên đầu...
Phụt!
Một giây sau, Đỗ Nam Thiên hộc ra một búng máu tươi.
Ngay sau đó, lão ta nhũn người, ngã vật ra.
Trời!
Đám đông xung quanh lại hít một hơi thật mạnh.
Vậy là... hôn mê rồi?
Trương Minh Vũ bĩu môi, đáy mắt thoáng một tia bất đắc dĩ.
Không ai chú ý, chân anh còn đang run rẩy.
Âu Dương Triết cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Tên nhãi kia... vẫn còn có thể đánh được?
Sảnh tiếp đãi rơi vào tĩnh lặng.
Gã đeo kính và đám người đi cùng đã choáng váng trước tình thế này.
Bọn họ co đầu rụt cổ trốn trong một góc phòng, thở cũng không dám thở mạnh.
Cho tới bây giờ, gã ta mới ý thức được, mình đã chọc phải loại người nào.
Âu Dương Tĩnh... hoàn toàn không có tiếng nói ở đây!
Tô Mang bước đến, khen ngợi với thái độ cưng chiều: "Làm không tệ đâu".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.