Giây lát sau, có tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.
Khách nữ?
Mọi người đều ngẩn ra.
Lâm Quốc Phong cũng đứng dậy, sắc mặt hoang mang mờ mịt.
Ngay sau đó, một người phụ nữ tiến vào trong phòng.
Bà cả và bà hai lập tức vui mừng hớn hở.
Đồng đội tới rồi!
Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn sang phía Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân nhỏ giọng giải thích cho anh: "Đó là cô của tôi, là con dâu nhà họ Trần ở Tĩnh Châu".
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Trước anh mới chỉ nghe nói, còn chưa gặp bao giờ.
Người này là em gái của Lâm Quốc Phong, tên là Lâm Uyển Hồng.
Nhà họ Trần à?
Hình như đó là một gia tộc hạng ba ở Tĩnh Châu?
Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch miệng cười nhẹ.
Người này, hình như vẫn luôn khinh thường anh, cho nên xưa nay vẫn chưa hề ra mặt...
Lâm Quốc Phong ngạc nhiên cười nói: "Em gái, em về rồi à".
Lâm Uyển Hồng tháo kính xuống, ra vẻ cao ngạo nói: "Bố ngã bệnh, em là con gái đương nhiên phải về thăm mới được".
Bà cả và bà hai vội vàng bước tới hàn huyên.
Lâm Uyển Hồng trước sau vẫn giữ thái độ cao ngạo kiêu căng.
Bà hai nhiệt tình nói: "Uyển Hồng, mau qua đây ngồi đi, từ xa vội về như thế hẳn là mệt mỏi lắm rồi".
Bấy giờ Lâm Uyển Hồng mới ngạo nghễ đi về phía sofa.
Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất vẫn giữ im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn.
Bà hai liếc nhìn sofa, cười lạnh một tiếng, ra vẻ tiếc nuối: "Ôi chao, sofa kín chỗ rồi, phải làm sao bây giờ?"
Trương Minh Vũ chau mày.
Bà hai nhà họ Lâm này vẫn cứ muốn bắt mình đứng lên?
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ.
Lâm Kiều Hân đè chân Trương Minh Vũ lại, ý bảo anh không cần phải đứng lên.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô đã chất đầy tức giận.
Lâm Uyển Hồng nhăn mày nhìn quanh.
Quét qua một vòng, bà ta mới thấy Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất.
Hả?
Lâm Uyển Hồng sửng sốt.
Ngay sau đó, bà ta liền vồn vã cười nói: "Ông Hàn, ông cũng tới ạ".
Vẻ ngạo nghễ trên mặt bà ta lập tức biến mất sạch.
Nhà họ Trần ở Tĩnh Châu tuy cũng rất có quyền thế nhưng còn không dám so với nhà họ Hàn.
Huống chi, còn có một nhà họ Chu ở Tĩnh Châu nữa!
Hàn Thiên Hoa chỉ gật đầu cười cười coi như đáp lại.
Ôi...
Hàn Thiên Hoa không chủ động chào hỏi, Lâm Uyển Hồng cảm thấy mất mặt vô cùng.
Lâm Quốc Phong xấu hổ đứng ra, cười nói: "À thì... Uyển Hồng à, em qua chỗ anh ngồi đi".
Lâm Uyển Hồng nhăn mày.
Việc này...
Bà ta nhanh chóng lia mắt về phía Trương Minh Vũ, hỏi: "Cậu ta là..."
Lâm Kiều Hân thoáng chau mày, lạnh nhạt đáp: "Thưa cô, anh ấy là chồng cháu".
Hả?
Lâm Uyển Hồng trợn trừng mắt.
Chồng... Trương Minh Vũ?
Ánh mắt bà ta lóe lên chán ghét và khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, không có mắt nhìn à?"
"Nhà họ Lâm có khách quý tới, mà cậu lại để hai chị dâu tôi đứng, còn cậu thì ngồi?"
"Thế này thì còn thể thống gì nữa?"
"Còn không chịu đứng lên cút sang một bên cho tôi ngay!"
Lâm Uyển Hồng hô to, cực kì khí thế.
Chậc...
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lướt qua một tia bất đắc dĩ.
Thật là...
Bà cả và bà hai âm thầm cúi đầu cười lạnh.
Lâm Tuấn Minh hất hàm kiêu ngạo.
Lâm Kiều Hân nhăn mày, nói: "Cô, cô không thể nói chuyện tử tế được à?"
Hả?