Hai gã đàn ông cao lớn kia giật mình căng thẳng.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp định thần lại, bả vai đã đau nhói lên.
"A!"
Hai gã đau đớn gào to thảm thiết.
Tiếng gào đồng thanh nghe cực chói tai.
Súng cũng rời tay, rơi xuống đất.
Ngay sau đó, hai gã lập tức bay vèo ra ngoài.
Bịch bịch!
Hai tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Thân thể bọn họ đập vào xe, rớt xuống đất.
Vừa chạm đất, cả hai nghiêng đầu...
Hôn mê luôn rồi!
Người đàn ông còn lại kinh hãi trợn mắt.
Đáy mắt Trương Minh Vũ đã tràn đầy ngạc nhiên và bất ngờ.
Lại có cao thủ tới?
Khi anh định thần nhìn lại, đã thấy một bóng người xinh đẹp đứng thẳng trước mặt.
Tần Minh Nguyệt!
Tròng mắt Trương Minh Vũ như thể sắp rơi ra ngoài.
Người đàn ông kia cũng choáng váng ngây người.
Chẳng phải Tần Minh Nguyệt đã bị trói chặt vứt trong xe hay sao?
Nhưng lúc này, sợi dây thừng trên tay cô ta đã không thấy đâu.
Ai cứu?
Xa xa, Long Tam thấy thế cũng phải giơ tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Nguy hiểm thật!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Anh mừng rỡ nhìn Tần Minh Nguyệt.
Người đàn ông kia cau mày, quát lớn: "Chán sống rồi chắc!"
Dứt lời, hắn nhấc chân vọt tới.
Tần Minh Nguyệt quan trọng hơn Trương Minh Vũ!
Nhận định điểm này, người đàn ông kia vung tay tấn công Tần Minh Nguyệt.
Trương Minh Vũ thấy thế, lòng lo lắng không yên.
Tần Minh Nguyệt chần chừ một giây, sau đó xông lên phía trước, bắt đầu chiến đấu.
Trương Minh Vũ cũng dồn sức xuống chân, lao nhanh lên.
Anh vung tay nện xuống một quyền.
Người đàn ông kia cau mày, nhanh nhẹn né được.
Tần Minh Nguyệt theo sát đó tung ra một cước.
Người kia lập tức hốt hoảng.
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Cơ hội đến rồi!
Anh lấy chân trái làm trụ, chân phải đá mạnh ra ngoài.
Huỵch!
Trúng!
Thân thể người kia bị đá văng, nặng nề đập vào thành xe.
Tiếng còi cảnh báo vang lên inh ỏi.
Người đàn ông kia đau đớn ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Tần Minh Nguyệt đã lao đến.