Dứt lời, Hàn Thất Thất sải bước.
Đám bảo vệ tự động nhường đường.
Chu Vân Phong trông có vẻ hơi lưỡng lự.
Cuối cùng anh ta vẫn đi cùng.
Rất nhanh, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đi vào biệt thự.
Phòng khách chật kín người.
Đúng đầu là một ông lão cao tuổi.
Tuy đã già nhưng vẫn đầy uy nghiêm.
Phía tay trái ông ta là hai cha con Chu Thiên Minh.
Bên tay phải là một người đàn ông trung niên khác.
Sau khi đi vào, Chu Vân Phong ngồi xuống cạnh ông ấy.
Quá rõ ràng rồi, đó là bố của Chu Vân Phong.
Chu Thiên Hổ!
Một loạt những người thuộc nhà họ Chu ngồi thành vòng tròn quanh họ.
Hàn Thất Thất hơi nhăn mặt.
Sao ở đây nhiều người quá vậy?
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng vô cùng hoang mang.
Không phải nhốt Chu Cửu Yến trong nhà sao? Sao lại nhiều người canh giữ thế này?
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vọng lại từ trên tầng hai.
Mọi người nhìn lên, thấy một ông lão khí chất xuất trần từ tốn đi xuống.
Ông cụ Chu đứng bật dậy, vội vàng hỏi: "Ông Phùng, con gái tôi sao rồi?
Hàn Thất Thất nghe vậy thì trợn to hai mắt.
Ông lão này... đến đây để xem bệnh cho Chu Cửu Yến ư?
Cô ta lập tức thầm căng thẳng.
Ông Phùng lắc đầu trong bất lực, chậm rãi đáp: "E rằng thời gian của cô Chu không còn nhiều nữa".
Ầm!
Câu nói này làm Hàn Thất Thất như sét đánh ngang tai!
Thời gian không còn nhiều nữa?
Hàn Thất Thất hơi loạng choạng!
Trương Minh Vũ vội vã đỡ lấy, thế cô ta mới không bị khuỵu xuống đất!
"Cái gì?"
Ông cụ Chu bật thốt, nét mặt đầy bàng hoàng.
Chỉ có gia đình Chu Thiên Minh là nhếch mép cười khẩy.
Chết đi cho rảnh nợ!
Ông cụ Chu run rẩy hỏi: "Ông Phùng, thật sự... hết
hi vọng rồi ư?"