Vừa nghe cô nói thế, Trương Minh Vũ lập tức ngẩn người.
Khi anh ngẩng đầu nhìn, liền thấy được một nụ cười khác thường trên môi Lâm Kiều Hân.
Thịch thịch!
Tim anh đập rộn lên.
Có chút gì đó giống như nỗi ngượng ngùng thoáng qua.
Mẹ kiếp.
Vì sao đang là mình trêu chọc người khác lại biến thành bị người ta trêu chọc thế này?
Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "A... ha ha, tôi quên mất, quên mất".
Đôi mắt Lâm Kiều Hân như vừa vụt sáng.
Trương Minh Vũ vội vã chuyển sang chuyện khác: "Hay là... tôi đi mua bữa sáng với cô luôn nhé?"
Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt cô vô cùng khác lạ...
Trương Minh Vũ chợt thấy chột dạ.
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới nhoẻn cười, nói: "Được".
Phù!
Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Hai người rời biệt thự, men theo lối nhỏ đi về phía đường lớn ồn ào ngoài kia.
Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân sóng vai bước đi, không ai lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Hàng cây cao rủ tán, gió mát của buổi sáng phất tới.
Trương Minh Vũ vui vẻ trong lòng, không kìm được bèn nở một nụ cười nhẹ.
Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Trương Minh Vũ, anh vất vả rồi".
Tuy nói vậy nhưng trên mặt cô không hề biểu lộ điều gì khác thường.
Trương Minh Vũ thấy thế bèn nở nụ cười.
Vậy mới đúng chứ!
Anh nói với cô: "Có gì đâu mà vất vả hay không vất vả, tôi chỉ cố gắng trong khả năng của mình thôi".
Ánh mắt Lâm Kiều Hân như sáng lên, cô nói: "Tôi sẽ tận sức giúp đỡ anh".
Trương Minh Vũ gật đầu: "Được".
Nói đến đó, hai người ăn ý im lặng.
Chỉ đôi ba câu đơn giản lại đã nói rõ rất nhiều điều.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới nơi ồn ào tấp nập.
Lâm Kiều Hân vừa xuất hiện liền thu hút vô số ánh mắt.
Trương Minh Vũ đã sớm quen với điều này.
Lâm Kiều Hân chỉ tay về một phía: "Là quán kia kìa".
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn theo.
Cửa hàng đó không lớn lắm, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Chúng ta qua đó đi".
Nói đoạn, hai người cùng bước nhanh về phía đó.
Người đẹp vừa đến, chủ quán đặc
biệt nhiệt tình, còn cố nhét thêm cho hai chiếc bánh bao.