Người thanh niên tiếc nuối nói: "Xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp anh được đến đây thôi”.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cám ơn”.
Người thanh niên khẽ gật đầu.
Đinh Nhất cười nhạt nói: "Được rồi, bây giờ các người từ bỏ ý định được rồi chứ?"
"Đi đi, đừng làm mất thời gian tập luyện của chúng tôi!"
Trong giọng điệu vẫn còn chút tức giận!
Nhưng thái độ đã tốt hơn nhiều.
Trương Minh Vũ hậm hực trợn tròn mắt, không có ý định rời đi.
Anh vẫn chưa nghĩ ra cách...
Đinh Nhất thấy vậy, trong mắt lại bừng bừng lửa giận!
Vẫn không rời đi à?
Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Đúng rồi còn chị hai!
Trương Minh Vũ vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Hâm Điềm.
Điện thoại kết nối.
Giọng nói mệt mỏi của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Thằng em trai thối tha, em còn biết đường gọi điện thoại cho chị hả?"
Ồ...
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Sao người chị gái nào cũng trả lời điện thoại bằng câu này thế?
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "À thì... chị hai, em muốn nhờ chị giúp một việc...”
Hạ Hâm Điềm tức giận nói: "Nói đi, chị biết ngay em tìm chị thì không có chuyện gì tốt”.
Trương Minh Vũ càng lúng túng.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới nhếch miệng cười nói: "À... bọn em sắp đổi chỗ ở, em muốn nhóm vệ sĩ cũng đi theo bảo vệ người nhà họ Lâm”.
"Chị xem... có nói giúp được không?"
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh chợt nở nụ cười giễu cợt!
Cậu chủ nhà họ Vương đấy!
Anh có thể tìm đến ai đến giúp đỡ?
Hạ Hâm Điềm nghi ngờ hỏi: "Em tìm chị làm gì? Sao không gọi thẳng cho Vương Hạo luôn?"
Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: "Gọi rồi nhưng bị mắng té tát...”
Mặc dù không đến mức đó nhưng cũng có thể hình dùng bằng từ này.
"Cái gì?"
Giọng điệu của Hạ Hâm Điềm đột nhiên trở nên sắc bén!
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sao thế?
Giọng điệu bất mãn của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Em trai đợi một lát, lát nữa chị sẽ bảo Vương Hạo xin lỗi và xin tha thứ!"
Ồ...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Chuyện này...
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, điện thoại đã bị cúp.
Trương Minh Vũ bất lực.
Rõ ràng là muốn nói giúp để đưa vệ sĩ đi theo, xin lỗi thì có ích gì chứ...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ không còn cách nào khác ngoài việc đặt điện thoại xuống.
Khuôn mặt của những vệ sĩ xung quanh đã đầy vẻ khinh thường!
Họ cũng nghe thấy tiếng gào thét của Hạ Hâm Điềm.
Cô gái này... bị điên hả?
Yêu cầu cậu chủ nhà họ Vương xin lỗi và cầu xin tha thứ ư? Đùa gì thế?
Đinh Nhất cũng châm chọc: "Được rồi, anh đi mau đi, đúng là không đáng tin”.
"Người có thể khiến cậu chủ chúng tôi cầu xin tha thứ... còn chưa ra đời đâu”.
Nói xong, trong mắt anh ta lại tràn đầy vẻ giễu cợt.
Trương Minh Vũ không vui trợn mắt, không thèm để ý.
Hừ!
Đinh Nhất cười khẩy.
Chẳng mấy chốc, mọi người xung quanh đều khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Xem anh tiếp tục giả bộ thế nào!
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ phức tạp.
Liệu có được thật không đấy?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Các vệ sĩ xung quanh cũng đã mất kiên nhẫn.
Không diễn nữa à?
Đinh Nhất cau mày.
Vừa định lên tiếng, chuông điện thoại của Trương Minh Vũ đột nhiên vang lên.
Mọi người đều giật nảy mình.
Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Chị hai gọi tới.
Bây giờ... chắc là được rồi nhỉ?
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã kết nối điện thoại.
Vẻ giễu cợt trong mắt mọi người cũng nồng đậm đến cực điểm!
Xem anh diễn thế nào được!
Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Sao vậy?"
Bên kia điện thoại không có động tĩnh gì.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Những người xung quanh đã mất hứng thú lắng nghe!
Diễn xuất... quá kém!