Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ ngạc nhiên.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Được, vậy cô làm một bản chứng minh thu nhập, sau đó đem đến công ty chúng tôi để ký hợp đồng”.  

Mắt Mai Dược lóe lên tia sáng nói: “Không thành vấn đề”.  

Ồ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Cô ta… sao thế?  

Chẳng mấy chốc Mai Dược đứng lên nói: “Vậy tôi về thu xếp tài liệu trước, trước buổi trưa tôi có thể sang đấy”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Gấp thế à, không ăn cơm sao…”  

Mai Dược cười nói: “Không cần đâu, đợi sau khi hợp tác với nhau, tôi mời anh Trương và chị Trương ăn cơm”.  

Rất khách sáo.  

Hành động hệt như một nhân viên đối xử với ông chủ.  

Vãi chưởng...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.  

Lâm Kiều Hân cũng rất hoang mang.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ đành cười nói: “Vậy được rồi, hôm khác chúng ta ăn cùng nhau”.  

Mai Dược gật đầu.  

Cô ấy không do dự xoay người đi ra khỏi phòng.  

Rất vội vã.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhìn nhau, vẫn cảm thấy khó hiểu.  

Quả thật không ngờ.  

Đột nhiên Lâm Kiều Hân dửng dưng nói: “Có thể là muốn kiếm tiền, dù sao ngoài thể diện thì những thứ khác đều có lợi”.  

Trương Minh Vũ cũng lặng lẽ gật đầu.  

Có lý.  

Dù sao vẫn có rất nhiều người thích tiền.  

Nhưng Mai Dược này… không giống loại người đó.  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều.  

Đến thì cũng đã đến rồi.  

Không lâu sau thức ăn được mang lên.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Vậy hai chúng ta ăn bữa trưa trước nhé”.  

Lâm Kiều Hân buồn bực liếc anh nói: “Ăn bữa với tôi khiến anh cảm thấy ấm ức sao?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Lời này… là sao…  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, cầm đũa lên cũng không có ý định để tâm đến Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chẳng mấy chốc hai người bắt đầu động đũa.  

Lâm Kiều Hân không nói chuyện.  

Trương Minh Vũ cứ cảm thấy kỳ quái thế nào.  

Chuyện gì đây…  

Hai người ăn xong bữa trưa trong sự im lặng.  

Đứng dậy, rời đi.  

Long Tam vẫn đứng đợi ở ngoài cửa.  

Hai người lên xe.  

Trương Minh Vũ vẫn còn đang nghĩ lại chuyện vừa rồi.  

Lâm Kiều Hân… làm sao thế?  

Giọng Long Tam bỗng vang lên: “Cậu Minh Vũ, lúc nãy trong khách sạn có cao thủ”.  

Cao thủ?  

Á? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK