Lý Kiếm Phong trịnh trọng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, các đồng chí đều sẽ trở thành thành viên của cục cảnh sát Hoa Châu".
"Đồng chí Tần Minh Nguyệt, nhận chức cục trưởng cục cảnh sát Hoa Châu".
Các cảnh sát đồng thanh hô: "Tuân lệnh!"
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt như bừng sáng.
Chuyện lớn như vậy... sao lại dễ dàng như một trò đùa thế nhỉ?
Trương Minh Vũ cũng khách khí nói: "Cảm ơn tổng cục trưởng, ngày sau tôi nhất định sẽ đền đáp ơn này của ông".
Lý Kiếm Phong cung kính đáp lại: "Không dám".
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, các vị cứ tiếp tục xử lí công việc đi, tôi cần đưa cô ấy về nghỉ ngơi".
Nói xong, anh liếc mắt nhìn sang phía Tần Minh Nguyệt.
Chỉ sau một ngày, nhưng cái nhìn của anh về người này đã thay đổi rất nhiều.
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Ánh mắt cô ta thoáng vẻ phức tạp.
Lý Kiếm Phong vung tay, ra lệnh: "Người đâu, đưa cậu Minh Vũ về!"
"Tuân lệnh!"
Ngay lập tức đã có người nhận lệnh.
Trương Minh Vũ không chần chờ thêm nữa, anh cúi người bế Lâm Kiều Hân lên.
Hai người đi ra ngoài, ngồi vào xe.
Xe lao đi nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã về tới biệt thự.
Trương Minh Vũ bế Lâm Kiều Hân vào phòng ngủ.
Phù!
Anh đặt cô lên giường, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng về đến nhà.
Ngày hôm nay thật nhiều sóng gió.
Khi anh cúi đầu nhìn, sắc mặt Lâm Kiều Hân vẫn trắng bệch, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trương Minh Vũ không quá lo lắng, bởi anh biết, hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa hết.
Nhưng vệt màu đỏ rực trên ngực áo kia...
Màu đỏ lem trên áo sơ mi trắng, trông cực kì chói mắt.
Áo cô đã thấm máu.
Nếu cứ để như thế mà ngủ... liệu
có thoải mái không?