Dạ Thập Nhị định quay đầu trở lại.
Tần Minh Kiệt vô cùng mừng rỡ.
Anh ta vội xông tới, chặn đường lui của Dạ Thập Nhị.
Hai người lại lần nữa lao vào chiến đấu.
Tình hình bên kia, không ai còn phân tâm chú ý được nữa.
Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều.
Đến lúc rồi!
Ngay lúc người đàn ông kia bị đánh ngã, Trương Minh Vũ đã xông ngay tới chiếc xe cảnh sát nhốt Tần Minh Nguyệt.
Két!
Cửa xe mở ra.
Cảnh tượng trong xe ập vào mắt Trương Minh Vũ.
Giây lát sau, con ngươi anh co rút lại.
Tần Minh Nguyệt bị trói gô, đặt chính giữa ghế.
Miệng cô ta bị nhét khăn kín mít.
Điểm quan trọng nhất là... Còn có một bàn tay đang bịt miệng Tần Minh Nguyệt.
Bên cạnh cô ta còn có hai gã đàn ông mặc com lê.
Tình thế này...
Trương Minh Vũ ngây người.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cực kì quyết liệt, nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Bởi vì lúc này, một gã đàn ông trong xe đã giơ súng lên.
Trời!
Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.
Ngay lập tức, anh nhào người sang một bên.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng inh tai vang lên.
Trương Minh Vũ đã kịp trốn ra sau xe, trán ướt mồ hôi lạnh.
Suýt chút nữa thì...
Suýt nữa thì tiêu đời!
Nhịp tim anh đã tăng đến cực hạn.
Cạch cạch!
Lại có mấy âm thanh giòn giã vang lên.
Lòng Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng.
Phía trước mặt, gã đàn ông kia đã đứng lên.
Cánh tay hắn... ổn rồi?
Hắn đáng sợ đến thế sao?