Tần Minh Kiệt lập tức khẩn trương ra mặt.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn, lại nói: "Tôi cứu".
Nếu anh không chịu thừa nhận, người nhà họ Tần sẽ gặp tai ương.
Hả?
Vừa nghe anh nói thế, đám người nhà họ Tần lập tức kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe lên.
Âu Dương Thanh Tùng lạnh lẽo nhìn Trương Minh Vũ, trầm giọng nói: "Cứu người... chính là cướp phạm nhân, thật sự do cậu cứu?"
Nói đến đó, khí thế trên người ông ta lập tức tản ra.
Đám người nhà họ Tần đột nhiên kinh hãi giật mình.
Bọn họ lại dồn mắt nhìn về phía Trương Minh Vũ.
Lời Trương Minh Vũ nói lúc này sẽ quyết định vận mệnh của họ.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Thật là đáng sợ!
Cho tới giờ này, Trương Minh Vũ rốt cuộc đã hiểu rõ.
Đây mới là thử thách thực sự.
Không thể hoảng sợ!
Mình phải bình tĩnh!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Anh nỗ lực dẹp yên nỗi sợ trong lòng mình.
Ông ta cũng là người, sợ cái gì chứ?
Trương Minh Vũ lại lạnh nhạt lên tiếng: "Người, là do tôi cứu".
Giọng nói của anh bình thản mà kiên định!
Mọi người nhà họ Tần đều ngây ngẩn ra.
Ánh mắt Tần Minh Kiệt cũng thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Âu Dương Thanh Tùng híp mắt nhìn.
Áp lực tản ra càng khủng khiếp.
Như thể chỉ liếc mắt một cái đã đủ quyết định sự sống chết của kẻ đối diện.
Một lát sau, Âu Dương Thanh Tùng mới cười lạnh, nói: "Tôi cho rằng, cậu ta bị người khác xúi giục".
"Bắt cậu ta lại, hỏi rõ kẻ xúi giục cậu ta là ai".
Tần Minh Nguyệt chau mày.
Hỏi?
Chứ không phải là nghiêm hình ép cung?
Đám người nhà họ Tần cũng đều khẩn trương hẳn lên.
Tất cả đều hiểu rõ mục đích của Âu Dương Thanh Tùng là gì.
Nhưng...
Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay.
Hiện giờ, bọn họ hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.
Bọn họ quá ít người.