Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Minh Vũ lại nói: "Chị hai, sao chị không nói sớm, nói sớm thì hai chúng ta đã có thể gặp mặt nhau sớm hơn chút rồi!"  

Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Em trai thối, không nhận ra chị còn nói lý là sao hả?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đâu có đâu có, ai bảo giờ chị hai xinh đẹp như vậy, em thực sự không dám nghĩ đến".  

Hạ Hâm Điềm bất mãn nói: "Em trai thối, em nói vậy là có ý gì? Lúc nhỏ chị hai không xinh đẹp sao?"

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Làm thế nào... để đáp lời đây?  

Hạ Hâm Điềm lại cười nói: "Được rồi, không đùa em nữa, chị không nhận em cũng là muốn tạo bất ngờ cho em".  

"Sao vậy? Kinh ngạc không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu, mắt lóe sáng!  

Đến bây giờ, anh vẫn chưa hết khiếp sợ!  

Khuôn mặt tinh xảo ở trước mắt kia.  

Khó có thể tưởng tượng được, cô thiếu nữ tinh nghịch trong quá khứ bây giờ lại có thể xinh đẹp đến nhường này.  

Trương Minh Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn.  

Hạ Hâm Điềm cũng bất động, miệng vẫn nở nụ cười, đứng đó quan sát.  

Một hồi sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Em trai thối đẹp trai nhỉ, lớn rồi đấy".  

Trương Minh Vũ cảm thấy ấm lòng.  

Bao nhiêu năm không gặp, Hạ Hâm Điềm vẫn giống như Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt, tình cảm giữa bọn họ không hề đổi thay!  

Hạ Hâm Điềm đặt tay lên vai Trương Minh Vũ, khẽ kéo.  

Hai người lại nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau.  

Khoảng cách giữa hai đôi mắt chưa đến mười centimet.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Chị hai, sao chị lại trở thành ngôi sao vậy? Lại còn trở thành một ngôi sao lớn vô cùng lợi hại nữa chứ".  

Hạ Hâm Điềm cười, bất lực nói: "Cũng hết cách, từ nhỏ sư phụ đã dạy chị mấy cái này..."  

Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.  

Từ nhỏ Hạ Hâm Điềm đã ca hát, cô ấy vốn muốn làm một ca sĩ.  

Không ngờ bây giờ lại trở thành ngôi sao đa tài đa nghệ.  

Hạ Hâm Điềm bắt đầu kể chuyện lúc nhỏ, Trương Minh Vũ cũng nói chuyện với cô, hai người nói chuyện rất nghiêm túc.  

Bất tri bất giác đã đến hai giờ sáng.  

Nhưng Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm vẫn không hề buồn ngủ.  

Nói chuyện lâu đến thế, cuối cùng cảm giác xa lạ cũng biến mất.  

Trương Minh Vũ không nỡ hỏi: "Đúng rồi, chị hai, chị định ở lại Hoa Châu bao lâu?"  

Hạ Hâm Điềm lấy tay chọc lông mày của Trương Minh Vũ, cười nói: "Yên tâm đi, lần này chị hai sẽ đi chơi với em mấy ngày".  

"Sao có thể để thằng em thối cô đơn được?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK