"Lúc nào người của Thần Ẩn cũng có thể đến".
"Lần trước bị thiệt, lần này chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt".
Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy, mắt liền lóe lên sự nghiêm trọng.
Đúng vậy!
Nhà họ Lâm bây giờ vô cùng nguy hiểm.
Lâm Kiều Hân vội vàng nói: "Vậy chúng ta mau gọi mọi người chuyển nhà thôi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Lâm Kiều Hân đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Chỉ cần nhắc đến chuyện nhà họ Lâm, cô liền quên luôn chuyện ban nãy!
Nhưng như thế cũng tốt.
Trương Minh Vũ cũng đi ra khỏi căn biệt thự.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi đến căn biệt thực của ông cụ Lâm.
Lâm Kiều Hân nói xong.
Ông cụ Lâm liền đồng ý.
Trương Minh Vũ chần chừ hỏi: "Lần trước Âu Dương Triết nói muốn một thứ của nhà họ Lâm".
"Nếu như người họ Lâm không ở đây liệu thứ đó có mất không?"
Đây là mối lo cuối cùng của Trương Minh Vũ.
Dù sao anh cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ông cụ Lâm hiền từ cười nói: "Không sao đâu".
"Yên tâm đi, có ông ở đây, cho dù có đào cả nhà họ Lâm lên cũng không tìm được đâu".
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Rốt cuộc Âu Dương Triết muốn cái gì vậy...?
Thứ gì?
Hay nơi nào?
Cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Ông cụ Lâm hạ lệnh.
Người nhà họ Lâm ào ào đi tới.
Chưa đến vài phút, cả đại sảnh đã chật kín người.
Mọi người nhìn nhau, ai ai cũng lo lắng.
Người của Thần Ẩn đến rồi sao?
Cả nhà ba người Lâm Quốc Phong ngồi trên ghế sofa.
Vợ chồng Lâm Quốc Long và Lý Phượng Cầm ngồi đối diện.
Ông cụ Lâm ngồi ở chính giữa.
Khụ khụ!
Ông cụ Lâm khẽ ho.
Căn phòng lập tức yên lặng.
Lâm Quốc Phong nghi ngờ hỏi: "Bố ơi, có chuyện gì mà phải gọi cả nhà họ Lâm đến vậy?"