Điên rồi sao?
Cục trưởng Phùng và Đỗ Vạn Quốc đều đã cứng đờ.
Cả hai trợn mắt, há hốc miệng.
Chuyện này... sao có thể như vậy?
Lý Kiếm Phong tiếp tục hỏi: "Cậu Minh Vũ, cậu định xử lí đám kia thế nào?"
Hả?
Vừa nghe nói đến đó, đám người kia lập tức kinh hãi.
Nhưng bọn họ đều đã hãi hùng đến độ không thể nói được một lời.
Trương Minh Vũ nhăn mày, hỏi: "Lời của tôi, có tác dụng?"
Lý Kiếm Phong cung kính thưa: "Chỉ cần cậu nói một câu là được!"
Trương Minh Vũ cũng đã choáng váng cả người.
Lần này là ai ra tay giúp anh?
Là người chị nào?
Nhưng... người chị nào có thể sai bảo một vị quan chức lớn như thế được nhỉ?
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới thăm dò một câu: "Đám người kia không làm việc công chính, giữ bọn họ lại cũng chẳng tác dụng gì, khai trừ khỏi cục cảnh sát đi".
Lý Kiếm Phong không do dự một giây, lập tức quay đầu quát lớn: "Truất toàn bộ chức vị của tất cả những kẻ có mặt ở đây, lệnh này có hiệu lực ngay tức thì".
Trời...
Chỉ một câu nói đã khiến hơn trăm người tuyệt vọng.
Trương Minh Vũ cũng bối rối.
Thật sự có tác dụng?
Trương Minh Vũ lại lạnh lùng nói tiếp: "Tôi nghi ngờ ông cục trưởng họ Đỗ kia có mối liên hệ với nhóm người bắt cóc vợ tôi, cần phải điều tra tỉ mỉ".
Ầm!
Trong đầu Đỗ Vạn Quốc như vừa có một tiếng sấm nổ vang.
Lý Kiếm Phong vung tay lên.
Ngay sau đó, vài viên cảnh sát đã xông tới nhấc Đô Vạn Quốc lên.
Những người còn lại đều chết sững.
Cục trưởng Phùng run lên lẩy bẩy.
Trương Minh Vũ nhìn về phía ông ta, châm chọc nói: "Còn vị cục trưởng Phùng gì đó kia, thật đúng là một kẻ chuyên bợ đỡ, liệu có phải cũng nên xử lí luôn không?"
Lý Kiếm Phong nhanh nhẹn ra quyết định: "Cục trưởng cục cảnh sát Hoa Châu lợi dụng quyền hạn nhận hối lộ, không làm tròn chức trách, mang đi!"
Ông ta vừa dứt lời, lại có