Cô ta dùng ánh mắt lạnh lùng chết người nhìn anh!
Cô ta mới được điều đến đây.
Quan mới thường làm ăn quyết liệt, cô ta chưa từng bỏ qua cho ai bao giờ!
Trương Minh Vũ bị nhìn như vậy, da gà da vịt nổi hết lên, anh ôm người, sợ hãi nói: "Cô... cô làm gì vậy? Cô đừng như vậy, tôi... có vợ rồi..."
"Không được đâu... tôi không thể làm gì có lỗi với vợ tôi được..."
Giọng điệu vô cùng tủi hờn!
Tần Minh Nguyệt nhìn mà sững sờ!
Sao có kẻ mặt dày như vậy chứ!
Trương Minh Vũ càng đắc ý hơn!
Trên không gương mẫu, dưới ắt làm bậy, có thuộc hạ như này, đội trưởng sao có thể là người tốt chứ?
Tôi chỉnh chết cô!
Trương Minh Vũ thầm cảm thấy đắc ý, phải dạy cho cái loại sâu mọt của xã hội này một bài học!
Nhưng mặt Tần Minh Nguyệt vẫn lạnh lẽo như băng tuyết!
"Miệng lưỡi sắc bén!"
"Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, có nói không?"
Tần Minh Nguyệt cố nén cơn giận, lạnh lùng nói!
Trong lòng cô ta mặc dù đã đoán được thuộc hạ của mình dẫn Lục Chính Đình và Chu Vân Phong qua, nhưng cô ta không đoán ra là thuộc hạ của mình ra tay trước!
Dù sao Trương Minh Vũ cũng quá mất dạy!
Trương Minh Vũ cố ý tỏ vẻ nói: "Cô... cô định dùng vũ lực sao?
Vừa dứt lời, Tần Minh Nguyệt liền nổi giận!
"Muốn ăn đòn hả!"
Tần Minh Nguyệt hét lên!
Nắm đấm vung về phía Trương Minh Vũ!
Tốc độ cực nhanh!
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Có đánh chết anh cũng không ngờ Tần Minh Nguyệt ra tay như vậy!
Anh còn đang đeo còng tay đấy!
Tim anh giật nảy lên, dưới chân dồn lực, chạy vọt khỏi chiếc ghế!
Tránh được nắm đấm kia!
Nhanh quá!
Sau khi đứng vững lại, Trương Minh Vũ vẫn khiếp sợ vô cùng!
Anh đột nhiên có dự cảm không lành!
Sơ suất rồi!
Trò đùa này hết vui rồi!
Tuy nhiên chưa kịp nói gì, cơ thể uyển chuyển của Tần Minh Nguyệt lại lao tới!
Mùi hương êm dịu ập tới!
Gió rét, lạnh thấu xương!