Bọn họ vừa trở về, còn chưa trình báo gì cả mà.
Vậy thì cục trưởng Đỗ làm sao biết được?
Tần Minh Nguyệt lạnh giọng đáp lại: "Cục trưởng Đỗ, đây là việc của cục cảnh sát Hoa Châu chúng tôi, dù ông muốn xen vào thì cũng phải có giấy tờ ủy nhiệm quản lí đúng không?"
Cục trưởng Phùng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngại quá, tôi đã chuyển giao vụ án này cho cục trưởng Đỗ toàn quyền điều tra rồi".
"Không cần giấy tờ!"
Đáy mắt cục trưởng Đỗ thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Tần Minh Nguyệt càng nhăn chặt mày lại.
Trương Minh Vũ cũng bất chợt giật mình, lòng nảy lên một dự cảm tồi tệ.
Nhưng, bất luận thế nào, không ai được phép mang Lâm Kiều Hân đi!
Im lặng hồi lâu, Tần Minh Nguyệt mới lạnh lùng lên tiếng: "Vậy cũng không được! Bọn họ là người bị hại, hiện giờ ở lại chỗ này mới an toàn!"
Vừa nghe cô ta nói thế, cục trưởng Đỗ lập tức quát to: "Láo xược!"
"Một đội trưởng cỏn con mà thôi, lại dám vi phạm mệnh lệnh của hai chúng tôi à?"
Tần Minh Nguyệt ngạo nghễ nói: "Tôi đang làm việc theo quy định!"
"Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, để xem xem hai chúng ta ai mới có lí".
Nói đoạn, cô ta liền lấy ngay điện thoại di động ra.
Cục trưởng Đỗ híp mắt, quát lớn: "Không được!"
Hả?
Trương Minh Vũ thấy thế, chau mày.
Nhưng Tần Minh Nguyệt chẳng thèm để ý lời ông ta, tiếp tục mở máy gọi.
Cục trưởng Đỗ hí mắt, giận dữ nói lớn: "Cô làm thế này là cố tình cản trở việc thi hành công vụ".
"Người đâu, bắt lại cho tôi".
Nói đoạn, ông ta vung tay lên.
Lập tức có vài viên cảnh sát cất bước đi tới.
Tần Minh Nguyệt lập tức trợn trừng mắt.
Cản trở việc thi hành công vụ?
Cục trưởng Đỗ lại gằn giọng nói thêm một câu: "Bắt cả hai người kia lại cho tôi!"
Ông ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát liền bước về phía Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn.
Cơn giận trong lòng phừng phừng bốc lên.
Tay cục trưởng Đỗ này rất khả nghi... hình như mục tiêu của ông ta là chính anh!
Chỉ lát sau, mấy viên cảnh sát đã tiến tới sát bên cạnh Lâm Kiều Hân.
Có người vươn tay
như muốn túm lấy cô.