Anh hốt hoảng cất giọng nói: Không cầm máu được!”
Tần Minh Nguyệt cũng quýnh lên!
Nhưng cô ta cũng chẳng biết nên làm gì!
Trương Minh Vũ cực kỳ nóng ruột.
À, còn chị tư!
Anh vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Liễu Thanh Duyệt.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy.
Anh run rẩy nói: “Chị tư! Lâm Kiều Hân trúng ám khí trên ngực, vết thương không ngừng chảy máu!”
“Ám khí?”
Liễu Thanh Duyệt thản nhiên hỏi: “Ám khí hình gì?”
Anh vội vàng đáp: “Hình hoa mai!”
Hoa mai?
Cô ấy giật mình hỏi: “Người nhà Âu Dương tới à?”
Anh không khỏi bất ngờ.
Sao chị ấy biết được?
Liễu Thanh Duyệt lập tức dặn dò: “Trên ám khí hình hoa mai có rãnh lấy máu. Em mau nghĩ cách rút ám khí ra đi!”
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi choáng váng.
“Chị tư, em… em không biết làm! Chúng em đang chạy trốn trên xe, chỉ mang theo một hộp y tế nhỏ thôi”.
Anh nắm chặt tay lại, hoảng loạn nói!
Gương mặt của Lâm Kiều Hân trở nên nhợt nhạt, mí mắt khe khẽ run lên!
Liễu Thanh Duyệt lại hỏi tiếp: “Ở đó có thuốc mê không?”
Anh ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Có thuốc mê không?”
Tần Minh Nguyệt trầm giọng đáp: “Có, bên cạnh có một cái mặt nạ dưỡng khí. Anh cứ đeo lên mặt cho cô ấy rồi bật chốt mở ở dưới là được!”
Trương Minh Vũ ngơ ra.
Đây là thuốc mê sao?
Liễu Thanh Duyệt nghiêm giọng dặn dò: “Đây là gây mê bằng khí đơn giản, em cứ làm theo đi!”
Nghe xong, anh tức tốc làm theo lời Tần Minh Nguyệt vừa nói!
Chẳng bao lâu sau, hai hàng lông mày của Lâm Kiều Hân lập tức dãn ra. Cô dần chìm vào hôn mê!
Liễu Thanh Duyệt lại dặn tiếp: “Sát trùng vết thương rồi mau chóng rút ám khí ra!”
Sát trùng?
Anh vội vã lật tung hòm thuốc tìm cồn sát trùng.
Nhưng mà…
Anh chợt khựng lại.
Vị trí của vết thương… hơi…
Một lúc lâu sau, anh tự vỗ vào đầu mình một cái!
Chuyện đến nước này mà anh vẫn còn nghĩ
ngợi vớ vẩn gì không biết!