Mà nhân viên phục vụ cũng không biết anh là ai...
Nửa đêm rồi, cũng không tiện tìm Quan Na.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Cuối cùng, anh chỉ thuê một phòng.
Về mặt nguyên tắc, lẽ ra còn cần kiểm tra cả thẻ căn cước của Hàn Thất Thất nữa.
Nhưng sau khi đặt phòng xong, nhân viên khách sạn chỉ ngồi đó chơi điện thoại, hoàn toàn không để ý tới.
Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.
Anh đỡ Hàn Thất Thất đi vào thang máy.
Tự bản thân phải đi tìm phòng.
Chẳng bao lâu sau, anh cũng tìm được đúng phòng vừa lấy số.
Quẹt thẻ, hai người đi vào phòng.
Hàn Thất Thất mơ mơ màng màng nói: "Không cần đỡ tôi, tôi tự... tự đi được!"
Vừa nói, cô ta vừa vặn vẹo, sau đó lại kịch liệt giãy giụa.
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô ta.
Nhưng cũng chẳng có cách nào, anh đành dìu Hàn Thất Thất ngồi lên giường.
Hàn Thất Thất lại bật dậy, nói: "Tôi... Tôi muốn... Tôi muốn rửa mặt..."
Nói đoạn, cô ta lại lung lay đứng lên, lảo đảo đi vào trong phòng tắm.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn theo.
"Tửu lượng kém còn uống nhiều như vậy làm gì...", anh tức giận lẩm bẩm.
Ào ào!
Có tiếng xối nước vang lên.
Dưới sự k1ch thích của nước lạnh, Hàn Thất Thất đã tỉnh táo phần nào.
Sao mình lại uống nhiều thế nhỉ?
Hàn Thất Thất ra sức lắc đầu, vỗ vỗ mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.
Trương Minh Vũ đang ngồi trên giường, tủm tỉm cười nhẹ.
Vốn anh còn tưởng lần này nhất định sẽ gặp vô số trắc trở.
Thật không ngờ... lại giải quyết gọn lẹ như vậy.
Dựa theo tiến độ này, tối mai là có thể về nhà rồi.
Trương Minh Vũ đắm chìm trong viễn cảnh tươi sáng của riêng mình.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, nói với vẻ không vui: "Có tự đi được..."
Nhưng còn chưa nói hết câu, anh đã ngừng bặt.
Con ngươi của anh co rút lại.
Hàn Thất Thất đang lảo