Lâm Quốc Long cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định quỳ!
Ai nấy trong nhà họ Lâm đều đờ người ra.
Trong lòng Trương Minh Vũ cũng thấy kì lạ.
Lâm Quốc Long lắp bắp nói: "Làm ơn cứu chúng tôi... Làm ơn cứu chúng tôi với..."
Ông ta vừa nói xong thì một trận gió lớn lại ập đến.
Bịch! Bịch!
Lâm Tuấn Minh, bà cả và những người còn lại hối hả quỳ hai gối xuống đất!
Họ cực kỳ không cam tâm.
Nhưng...
Tính mạng quan trọng hơn!
Chỉ còn lại một mình Lâm Quốc Phong đang đứng!
Ai nấy cũng chết trân!
Một mình Trương Minh Vũ thôi mà có thể...
Khiến cho tất cả những người có vai vế quan trọng trong nhà họ Lâm quỳ?
Cậu ta... có còn là đứa vô dụng đó không?
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương.
Nhưng nói gì thì nói, đám người Lâm Quốc Long vẫn đáng trách!
Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: "Bác cả đừng quỳ".
Dù sao chăng nữa vẫn phải để lại chút mặt mũi cho người ta.
Đằng nào Lâm Quốc Phong cũng là chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm, đây là điều chắc chắn.
Nét mặt Lâm Quốc Phong đầy phức tạp.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "Long Tam, các anh đi xem sao".
Lẽ ra họ không cần phải quay lại.
Long Tam và Long Thất gật đầu rồi tiến về biệt thự chính.
Lâm Kiều Hân nói với giọng hờ hững: "Mấy người lên xe luôn đi".
Bọn Lâm Quốc Long đứng dậy với khuôn mặt âm trầm.
Nhưng dù gì cũng được cứu rồi!
So với tính mạng thì sĩ diện có là gì?
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều đã yên vị trên xe.
Bọn họ yên lặng chờ đợi.
Chẳng mấy chốc tiếng bước chân truyền đến.
Long Tam và Long Thất trở lại.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Họ giật mình nhận ra hai người này mỗi người đều đang kéo một... cái xác?
Ơ?
Ai nấy đều đờ người ra.
Sao giết nhanh thế?
Đám người Lâm Quốc Long chau mày.
Chính là hai người lúc nãy!
Bịch bịch!
Long Tam và Long Thất vung tay ném.
Hai thi thể rơi thẳng xuống đất.
Hít!
Tiếng hít sâu một hơi bỗng vang lên.