Anh rất vui vì những món mình nấu hợp khẩu vị của cô.
Không lâu sau, Lâm Kiều Hân hài lòng đặt đũa xuống.
Trương Minh Vũ dọn dẹp bát đũa.
Tất cả đều rất đơn giản nhưng không hiểu sao lại làm Trương Minh Vũ ấm lòng đến lạ.
Chẳng mấy chốc anh đã dọn xong.
Ngẩng đầu nhìn, lúc này Trương Minh Vũ mới thấy Lâm Kiều Hân đang yên lặng ngồi trên ghế sofa.
Trông cô như đang suy tư điều gì.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Anh đi qua đó.
Trời đã tối mịt, căn biệt thự cũng chìm vào yên ả.
Trương Minh Vũ cũng không lên tiếng, chỉ thoải mái hưởng thụ bầu không khí ấm áp lúc này.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Trương Minh Vũ giật mình.
Anh cúi đầu xem thì thấy người gọi đến là Trần Đại Phú.
Sao đây?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Ông ta mà gọi đến thì chắc chắn là gặp phải rắc rối gì rồi.
Anh mau chóng bắt máy.
Giọng nói đầy khúm núm của Trần Đại Phú vang lên: "Tôi không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cậu Minh Vũ chứ?"
Trương Minh Vũ cười thản nhiên: "Không, có chuyện gì sao?"
Trần Đại Phú lúng túng trả lời: "Hôm nay chúng tôi đã bắt đầu triển khai hành động trên mọi phương diện, nhưng... có chút rắc rối".
"Chúng tôi đến Tĩnh Châu để được chia một chén canh, nhưng... nhà họ Lục nhất quyết không chịu..."
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Lại là nhà họ Lục!
Anh bình tĩnh hỏi: "Vậy vấn đề ở đây là gì?"
Trần Đại Phú thở dài một tiếng rồi đáp: "Người của nhà họ Lục không cho những sản nghiệp khác hợp tác với chúng ta".
"Sản xuất thì vẫn được nhưng còn doanh số thì..."
Trương Minh Vũ cau mày hỏi: "Sao chún ta không tự cung tự cấp?"
Trông Trần Đại Phú khá lo lắng: "Nếu vậy nhất định sẽ có mâu thuẫn với nhiều người ở Tĩnh Châu hơn, động vào miếng bánh của nhiều người hơn".
Trương Minh Vũ nhếch mép: "Cứ đắc tội đi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải cạnh tranh với họ mà".
Trần Đại Phú cung kính đáp: "Rõ!"
Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc.
Trương Minh Vũ như có điều suy nghĩ.
Vẻ bất ngờ hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.
Bất tri bất giác Trương Minh Vũ đã...
Nghĩ đến đây, quyết tâm trong Lâm Kiều Hân càng rõ hơn bao giờ hết.
Trương Minh Vũ chỉ trầm tư một lúc rồi thôi.
Sự an toàn mà họ thấy những ngày gần đây chỉ là tạm thời.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là phải mau chóng khống chế nền kinh tế Hoa Châu!
Có lẽ qua mấy ngày nữa thôi là phải sang Tĩnh Châu chiến đấu rồi!
Một tia phấn khích thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.
Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân cất lên: "Ngày mai tôi ra ngoài một chuyện được không?"
Là câu hỏi nhưng giọng điệu rất bình thản.
Trương Minh Vũ nói bằng gương mặt tự nhiên: "Được, bảo Long Tam và Long Thất đi với cô nhé".
Những hai vệ sĩ luôn sao?
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lại trở nên dịu dàng.
Cô thấy điều đó rất rõ.
Rằng Trương Minh Vũ luôn muốn cô được an toàn.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân thản nhiên bảo: "Ừm".
Trời đã tối muộn.