Nghe xong, đội trưởng cuống quýt chạy tới trước mặt anh!
Hành động của đối phương khiến anh sững sờ.
Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm cũng dừng bước.
Bịch!
Thoắt cái, gã đội trưởng đã lao tới quỳ sụp xuống, kích động nói: “Cảm ơn cậu! Tôi thay cả nhà cảm ơn cậu!”
Giọng nói nghẹn ngào!
Đàn ông không dễ khóc chẳng qua là tình cảm chưa đủ sâu sắc mà thôi!
Anh lập tức đỡ gã ta đứng dậy cười bảo: “Được rồi, lần này tôi giúp các anh, thế nhưng các anh cũng phải rút kinh nghiệm”.
“Đừng để chuyện tương tự xảy ra nữa”.
Đội trưởng trịnh trọng gật đầu, kiên định đáp: “Tôi hứa với cậu sẽ không để xảy ra chuyện như vậy thêm một lần nào nữa!”
Anh cười nói: “Thế mới đúng chứ. Đã là đội trưởng thì phải có trách nhiệm với người của mình”.
“Đầu tiên anh phải xác định rõ ràng chuyện gì có ích, chuyện gì vô dụng”.
Đội trưởng trầm giọng đáp: “Tôi biết rồi!”
Anh bật cười nhắc nhở: “Được rồi, mọi người mau đi làm việc đi, làm cho tốt vào”.
“Tan làm xong thì ở đây chờ tôi. Tôi sẽ dẫn các anh đi đòi tiền”.
Đội trưởng lại kích động đến mức cả người run rẩy: “Ân nhân, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Ngoài lời cảm ơn, gã ta không còn biết có thể nói gì khác!
Trương Minh Vũ vỗ vai anh ta mấy cái.
Tiếp đó anh dẫn hai cô gái đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Sau khi ra ngoài, ba người họ lập tức di chuyển tới Marmart.
Anh có tổng cổng ba cái sản nghiệp, đương nhiên phải dẫn Hạ Hâm Điềm đi tham quan cả ba mới được.
Khi ở trên xe, anh chợt sực nhớ ra một chuyện.
“À chị hai, việc đại diện thương hiệu của chị là do chị quyết định hay công ty chỉ định?”, anh hưng phấn dò hỏi!
Anh đã nhớ tới chuyện của Lâm Kiều Hân!
Hạ Hầm Điềm sẵng giọng hỏi: “Sao hả? Còn định bắt chị làm đại diện cho em nữa à?”
Anh lúng túng cười đáp: “Không phải đâu, cái khách sạn này của em cần gì người đại diện. Em hỏi cho người khác”.
Cô ấy nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Cô vợ nhỏ của em hả?”
Cô vợ nhỏ…
Xưng hô như vậy…
Anh ngượng ngùng nói: “Đúng vậy. Em muốn hỏi chị chuyện này. Cô ấy đang kinh doanh mỹ phẩm, rất cần có người đại diện”.
“Hơn nữa sản phẩm chắc chắn đạt chất lượng. Em có thể cam đoan!”
Ánh mắt Hạ Hâm Điềm chợt loé sáng. Cô ấy cười bảo: “Chị có thể giúp được, nhưng mà…”
Trương Minh Vũ kích động gặng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Cô ấy nở nụ cười xấu xa, đang định lên tiếng chọc ghẹo anh thì đột nhiên để ý tới Hàn Thất Thất đang ngồi ngay bên cạnh.
“Thôi bỏ đi, về nhà nói sau”.
Cô ấy tỏ vẻ kiêu kỳ nói.