Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khốn kiếp!” Thiên Sát lần đầu tiên mở miệng lên tiếng, âm thanh nghiến răng nghiến lợi kèm lẫn một tia sợ hãi ẩn sau lớp mặt nạ truyền ra.

Điều này càng khiến Huyết Ngũ chủ quan thích ý cười to, mắt thấy xương cốt của mình đã cắm hết vào cơ thể Thiên Sát khiến đối phương trở nên bất lực không thể động đậy, thắng lợi của hắn đã gần như tuyệt đối, lúc này ánh mắt trở nên tham lam lẩm bẩm:

“Ăn một tên Hợp Thể Hậu Kỳ, tu vi của ta nhất định một lần nữa đại tăng!”

Nghĩ đến đây, Huyết Ngũ ý niệm vừa động, vô số xương cốt kéo lấy Thiên Sát từ không trung về trước mặt mình, mở ra lớp giáp cốt trước mặt, cái miệng tưởng chừng không lớn của hắn phình to, muốn một ngụm nuốt sạch chất dinh dưỡng bổ béo này.

Trong khoảng khắc đó, ánh mắt Thiên Sát sáng rực như chưa từng có, hắn âm thầm nghĩ: “Chờ lúc này đã lâu!”

Nhìn thấy cái miệng của Huyết Ngũ mở lớn không có chút phòng ngự, Thiên Sát rốt cuộc quát lạnh:

“Nguyên Anh Tất Sát Thuật!”

Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Thiên Sát đồng dạng há miệng, một thân ảnh nhỏ xíu từ trong đan điền hắn lao ra, trên đôi bàn tay nhỏ bé ấy ngưng tụ vô hạn sát cơ hình thành lưỡi đao, sức mạnh không kém chút nào một kích dốc toàn bộ lực lượng của Thiên Sát, bay thẳng vào miệng Huyết Ngũ.

“Cái quỷ gì?”

Huyết Ngũ chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ họng oanh một tiếng bạo liệt, sau đó là đến phần đầu triệt để bị cắt rách ra, ngay cả xương sọ cũng không ngoại lệ…

Xương sọ chính là một đám sơn mềm nhất trên cơ thể hắn, bởi vì xương sọ nằm cố định một chỗ trong đầu, hầu như không thể mang nó ra tu luyện…

“AAAAAAA”

Tiếng hét thảm chỉ có thể vang lên trong lòng Huyết Ngũ, mà Thiên Sát lúc này lại như người mất hồn, ngay cả ánh mắt cũng không còn tiêu cự.

Mãi một lúc sau, khi Nguyên Anh nhỏ bé kia từ đầu của Huyết Ngũ lao ra ngoài trở về cơ thể, Thiên Sát mới lấy lại tri giác, đáng tiếc hắn không còn sức để thoát ra, vẫn bị các nhánh xương cắm vào cơ thể…

“Thành công không?” Không ít người hãi hùng khiếp vía, tràn đầy kiêng kỵ nhìn về Thiên Sát.

Nghĩ đến thủ đoạn của người này khiến bọn hắn tê cả da đầu, không ngờ Thiên Sát này lại liều lĩnh như vậy, không ngờ Thất sát giáo có chiêu thức ám sát trí mạng như vậy.

Tu sĩ đạt đến Nguyên Anh Kỳ, trong cơ thể sẽ hình thành một tiểu Nguyên Anh có hình dạng giống hệt bản thân, Nguyên Anh này có thể xem như vật bảo mệnh của Tu Sĩ, trợ giúp tu sĩ gia tăng khả năng hấp thu thiên địa linh khí và lĩnh ngộ các loại Vũ kỹ hay công pháp.

Khi tu sĩ bị đánh nát thân thể, toàn bộ trí nhớ và một phần thực lực sẽ tiến vào Nguyên Anh sau đó đào tẩu, nếu tìm được nhục thân khác đoạt xá có thể sống lại như thường.

Lạc Nam không ít lần đánh giết Nguyên Anh của đối thủ khi chúng nó muốn chạy trốn.

Có thể thấy Nguyên Anh chính là thứ cực kỳ quan trọng nhưng cũng tràn đầy yếu ớt, tu sĩ bình thường nếu thân thể bên ngoài không bị hủy sẽ không để Nguyên Anh của mình xuất hiện trước mắt người khác.

Vậy mà vừa rồi bọn hắn nhìn thấy Thiên Sát chủ động thả ra Nguyên Anh của mình, hơn nữa còn để nó ngưng tụ một kích toàn lực lao vào cổ họng Huyết Ngũ ám sát từ dưới lên trên.

Có thể không điên cuồng sao?

Rất nhiều người ở đây chưa từng dám nghĩ đến cảnh tượng như vậy.

Mà chính chiêu thức này cũng khiến bọn hắn biết vì sao Thiên Sát đột ngộ thi triển Thân Pháp sinh ra sai lầm, tất cả đều là cố ý trong sự tính toán của Thiên Sát, hắn lấy thân mạo hiểm để Huyết Ngũ chủ quan, tìm cơ hội tung ra một kích trí mạng.

Khả năng phòng ngự tuyệt đối của Huyết Ngũ quá kinh người, không thể công phá từ bên ngoài, chỉ có khi hắn chủ động há miệng muốn cắn nuốt người khác mới lộ ra điểm yếu lớn nhất.

Thiên Sát chính là quyết đoán được ăn cả ngã về không, dựa vào tập tính nuốt chửng người khác thường thấy của Huyết Hoàng Địa nên đem tính mạng mình ra đặt cược…nếu Huyết Ngũ không có ý định ăn Thiên Sát, vậy trận này Thiên Sát chết chắc.

Nghĩ đến đây, không ít người nhìn về Thiên Sát bằng ánh mắt khâm phục.

Trước một đoàn ám sát tuyệt diệu của Nguyên Anh Thiên Sát, từ cổ đến đầu của Huyết Ngũ bị cắt đôi từ trong ra ngoài, nhìn qua hết sức rợn người, ngay cả xương đầu lâu của Huyết Ngũ cũng bị cắt làm đôi.

“Thật vô liêm sĩ!” Đám Huyết Sứ Huyết Hoàng Địa hừ lạnh, đối với thủ đoạn của Thiên Sát phẫn hận đến cực điểm.

Tu sĩ Việt Long Tinh không để ý đến bọn hắn, trái lại nhìn chằm chằm Huyết Ngũ, hy vọng tên này chết đi…

Hộc hộc…

Thiên Sát hấp hối, để dồn lực lượng của bản thân toàn bộ vào trong Nguyên Anh không phải dễ dàng, chỉ có bí kỹ đặc biệt của Thất Sát Giáo mới làm được, tiêu hao cũng cực kỳ to lớn.

Chưa kể hắn vì đánh ra một đòn này mà hy sinh không ít, chấp nhận để đám xương cốt kia cắm vào trong người, đã nỏ mạnh hết đà rồi.

Răng rắc…

Mà đúng lúc này, một cảnh tượng kinh dị diễn ra…

Đám xương sọ trên đầu Huyết Ngũ tưởng chừng bị cắt đôi một lần nữa khép lại, gắn liền với xương sống lưng…

Từ phần vai trở lên đỉnh đầu, Huyết Ngũ lúc này không khác gì một bộ hài cốt, chẳng có da thịt, cũng chẳng có ngũ quan hay máu huyết, chỉ đơn thuần là xương cốt.

“Quả nhiên…” Thiên Vạn Bảo thở một hơi lắc đầu, tình cảnh này không ngoài dự đoán của hắn.

Mặc dù Thiên Sát đã làm rất tốt, nhưng cho đến cuối cùng thì uy lực công kích của hắn vẫn chưa đủ mạnh, chưa thể đánh nát toàn bộ xương sọ hay khung xương của Huyết Ngũ, chỉ mới cắt đôi mà thôi, với sức sống khủng bố của Cốt Tu, Huyết Ngũ chưa chết.

“Thật là quái vật!” Một đám cường giả sắc mặt nặng nề.

“Không cần đáng ngại, mặc dù hắn không chết…nhưng tiêu hao năng lượng cũng cực kỳ to lớn, đã không còn năng lực tái chiến nữa rồi!” Thiên Cơ Điện Chủ đánh giá và cho ra kết luận.

“Khặc khặc, muốn giết ta? nằm mơ đi thôi…” Sương sọ kèm theo hàm răng phát ra một tiếng cười lạch cạch hết sức quái dị, chỉ là hắn chỉ có thể hơn thua miệng lưỡi, ngay cả sức lực điều khiển một nhánh xương cũng không có.

Hiển nhiên Cốt Tu cũng không phải vô địch, ngươi làm tổn thương xương sọ của hắn, thì hắn cũng phải tiêu hao lực lượng để chữa trị, lúc này Huyết Ngũ cũng mất đi lực chiến đấu.

Mà Thiên Sát cũng xụi lơ, máu me không ngừng chảy vào từng con sóng.

Cả Huyết Ngũ và Thiên Sát đã rơi xuống mặt biển, hiển nhiên yếu ớt đến mức không thể phi hành…

Hai phương nhân mã nhìn nhau, một tên Tứ Tâm Huyết Sứ đứng ra lên tiếng:

“Trận này Huyết Hoàng Địa chúng ta thắng!”

“Đánh rắm! Dựa vào cái gì? rõ ràng là hòa nhau!” Thiên Vạn Bảo cùng đám cao tầng Việt Long Tinh nhảy dựng, chưa từng thấy qua kẻ vô liêm sĩ như Huyết Hoàng Địa các ngươi.

Cả Thiên Sát và Huyết Ngũ mất đi lực chiến, các ngươi lại muốn thắng?

“Haha, cả hai bọn hắn mặc dù mất đi lực chiến…nhưng các nhánh xương của Huyết Ngũ vẫn cắm vào người Thiên Sát, một thời gian sau Thiên Sát sẽ mất máu mà chết, còn Huyết Ngũ lại có thể từ từ khôi phục lực lượng, các ngươi không phục à?” Tứ Tâm Huyết Sứ cười lên ha hả phân tích nói.

Đám người nhất thời im lặng, sắc mặt trở nên khó coi, vì lời nói của Huyết Sứ không sai.

Các nhánh xương cốt của Huyết Ngũ vẫn cắm trong cơ thể Thiên Sát, nếu không rút ra cứu trị kịp thời, Thiên Sát khó tránh khỏi cái chết.

“Trận này chúng ta thua, mau cứu lấy Thiên Sát!” Thiên Vạn Bảo hít sâu một hơi, nặng nề nói ra.

Thiên Sát đã làm hết sức mình ai cũng nhìn thấy, lúc này nếu nhảy ra oán trách chỉ khiến người khác càng thêm xem thường, toàn trường trở nên im lặng không nói.

Thất Sát phó giáo chủ hướng Thiên Vạn Bảo chắp tay, vội vàng tiến đến đem các nhánh xương trong người Thiên Sát rút ra, mang hắn quay về, chuyển hướng sang Đan gia song tổ chắp tay khách khí mở miệng:

“Nhờ hai vị Luyện Đan Sư cứu hắn một mạng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK