Chương 52: Mộc Tử Âm
Nhìn nhiệm vụ khiến Lạc Nam xém chút không nhịn được chửi thề…
Liệt dương 5 tháng chi bằng giết chết hắn, gần đây thỉnh thoảng Lạc Nam vẫn thông qua song tu trị thương cho Cơ Băng, đối với từng hóc hách cơ thể mê người của nàng không thể quen thuộc hơn, cũng khiến nhu cầu tình dục của hắn tăng khá nhiều…
Vội vàng mở ra nhiệm vụ chú thích: “Mộc Tử Âm nguy hiểm, cần nhanh chóng cứu lấy và chinh phục nàng”
“Nàng gọi Mộc Tử Âm sao? Con bà nó gấp!”
Lạc Nam thầm mắng một tiếng, vội vả thu Hắc Hộp vào Linh Giới Châu, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ điên cuồng hướng phương Bắc di chuyển…
…
Mộc Tử Âm phun ra một ngụm máu tươi…
Váy dài bó sát cơ thể đã sớm rách nát, lộ ra từng tấc gia thịt đầy đặn mê người đến cực điểm…
Đối diện nàng là một Thụ Yêu cao đến chọc trời, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống, vô số dây leo cành lá hướng thân thể như hoa của nàng đập túi bụi, thủ đoạn công kích thô sơ nhưng uy lực khủng bố vô cùng, sơn thạch vỡ nát từng mảnh sau mỗi cú vút roi của nó…
Mộc Tử Âm thở hồng học, chân đạp thân pháp cố gắng né tránh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị vài nhánh cây quất trúng, mặc dù có linh lực hộ thân, nhưng da thịt mềm mịn bắt đầu xuất hiện vết sẹo, thật khiến người ta đau lòng…
“Hồ Điệp Kiếm” Mộc Tử Âm cắn răng thi triển kiếm pháp, cầm lên mộc kiếm trên tay, thân hình bay múa như hồ điệp, không có quỷ tích cố định, kiếm khí sắt bén chém về Thụ Yêu…
Chỉ tiếc Thụ Yêu thật sự quá mức to lớn, kiếm pháp của nàng mặc dù mạnh mẽ nhưng chỉ miễn cưỡng chặt gãy vài thanh cây to của nó…
Đối với Thụ Yêu không có bao nhiêu ảnh hưởng…
RỐNG…
Thụ yêu cũng hơi thấm mệt, bỗng chốc nó gào lên một cách điên cuồng, chấn động toàn bộ dãy núi…
Yêu thú hiệu triệu…
Đẳng cấp phân chia của Yêu thú sâm nghiêm vô cùng, vô số yêu thú đẳng cấp thấp hơn gần đó ánh mắt lập tức đỏ ngầu…
Sau tiếng rống của Thu Yêu, sắc mặt Mộc Tử Âm chợt trở nên trắng bệch, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng…
Đám yêu thú xung quanh nhận được Thụ Yêu ra lệnh, chúng nó như mất đi lý trí, chầm chậm bao vây, nàng như một con mồi ngon béo bở giữa bầy sói đói…
“Mạng ta không do trời, đến đây, chiến nào!” Mộc Tử Âm cười lên haha, chấn động toàn bộ không gian, thân ảnh nữ tử kiên cường trước vạn thú…
Hào hùng đến cực điểm…
Nhưng…
Cũng lắm bi tráng…
“Vạn Mộc Trói Buộc”
Đôi tay trắng nõn gướm máu cấp tốc kết ấn, vô số dây leo trói chân phần lớn yêu thú cấp thấp…
Mộc kiếm trên tay điên cuồng vũ động, như hồ điệp trong đêm…
Không ít yêu thú tứ phân ngũ liệt, máu me đầm đìa…
Máu tươi thấm đẫm da thịt, che lắp dung nhan mỹ lệ vốn có, không biết là máu của nàng hay là máu yêu thú…
Linh lực cơ thể ngày một khô cạn, đan dược phòng thân đã sớm dùng hết…
Mộc Tử Âm thê thảm cười, vô số ký ức xẹt qua trong đầu nàng…
Nàng từ nhỏ là trẻ mồ côi, được một vị trưởng lão Thiên Mộc Tông thu nhận làm đệ tử,…
Năm nàng 20 tuổi, sư phụ đem nàng gả cho con trai của hắn, cũng là sư huynh đồng môn…
Dù hôn nhân mai mối nên tình cảm không nhiều nhưng phu thê cũng xem như hòa thuận…
Đến khi sư phụ về nơi suối vàng, phu thê hai người cũng trở thành trưởng lão trong tông, địa vị cao thượng…
Từng mãnh, từng mãnh ký ức truyền đến trong đầu…
Mộc Tử Âm mệt mỏi ngã quỵ, linh lực toàn thân đã hoàn toàn cạn kiệt…
Mộc kiếm rơi xuống đất…
Mạng nàng kiếp này là sư phụ ban tặng, mà nàng lại dùng chính cái mạng này cứu lấy con trai hắn,…
Mộc Tử Âm cảm giác vô số yêu thú đã tiếp cận mình, nàng vô lực nhắm lại đôi mắt đẹp, thì thào lẩm bẩm:
“Kiếp này xem như tạm được…”
“Không được, kiếp này của nàng khá tệ hại”
Âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai…
Mộc Tử Âm đột ngột cảm thấy toàn thân bay bổng, thân thể mê hoặc mềm mại của nàng rơi vào vòng tay săn chắc của ai đó…
Gian nan mở to mắt, đập vào tầm nhìn của nàng là một chiếc mặt nạ đang cười quỷ dị…
Áo choàng đen tung bay, con mắt trắng bạc treo lơ lửng vầng trăng khuyết đang tà mị nhìn thẳng khuôn mặt nàng…
Như thợ săn gặp được con mồi, lại pha lấy một tia thương tiếc, một tia diệu dàng…
Ánh mắt này là sao?
Toàn thân mỏi mệt khiến nàng không hé nổi đôi môi thăm hỏi…
Rống
Mà lúc này, vô số yêu thú rốt cuộc lấy lại tinh thần…
Thân ảnh kia quỷ dị xuất hiện khiến chúng nó cứ tưởng nằm mơ…
GÀO
Thụ Yêu triệt để nổi giận, mắt thấy sắp tiêu diệt kẻ thù lại xuất hiện con chuột quấy phá, nó phẫn nộ gào thét, vô số dây leo cấp tốc vung ra, muốn đem hai kẻ này nghiền nát…
“Rất nhanh sẽ rời khỏi đây, nàng chịu đau một chút đi” Âm thanh ôn hòa sau lớn mặt nạ truyền ra…
“Đây là một nam nhân trẻ tuổi” Mộc Tử Âm nghe giọng nói của hắn, âm thầm suy đoán…
Lạc Nam cũng không tiếp tục cùng nàng tán gẫu, vì vô số yêu thú đã cấp tốc lao đến…
RỐNG
Thổ Hùng ngạo nghễ xuất hiện, thân hình như ngọn núi lớn che chắn Lạc Nam cùng Mộc Tử Âm…
Vô số cấp thấp yêu thú lao đến bị một đấm chấn thành thịt vụn…
Hai mắt Thổ Hùng đỏ ngầu, hưng phấn gầm thét, xé nát hàng loạt yêu thú bằng đôi tay lực lưỡng, hình tượng giết chóc máu tanh đến cực điểm…
Gia trì Hồn Lực…
Vì bận mang theo Mộc Tử Âm né tránh công kích từ xa của đám Yêu Thú, Lạc Nam không rãnh rỗi chỉ huy Thổ Hùng, đành gia trì hồn lực vào cơ thể nó…
“Đây là loại Vũ Kỹ gì, bá đạo như vậy”
Mộc Tử Âm giật mình, thời kỳ toàn thịnh của nàng đương nhiên Thổ Hùng không đáng sợ, bất quá Mộc Tử Âm có thể khẳng định, nếu mình chỉ cao hơn nó một hai đẳng cấp nhỏ, nàng tuyệt đối không phải đối thủ.
Kiến thức Hóa Thần Kỳ bất phàm vô cùng, nàng nhìn ra Thổ Hùng do Linh Lực ngưng tụ mà thành, khiến nàng khiếp sợ là nó có linh tính không khác gì yêu thú thực thụ…
Thậm chí so yêu thú thực sự còn đáng sợ hơn, bởi vì nó không biết đau đớn, không biết sợ hãi, chỉ là một cổ máy chiến đấu kinh khủng thay Lạc Nam…
Lạc Nam thầm quan sát biểu hiện của nàng, đôi tay ôn nhu lau đi máu me dính trên khuôn mặt lán mịn…
Mộc Tử Âm hơi mất tự nhiên, xoay đầu sang nơi khác…
RỐNG
Thụ yêu rốt cuộc không nhịn được, chỉ thấy bộ rễ của nó đột ngột vươn dài, xuyên qua từng con yêu thú, hút lấy dinh dưỡng trong người bọn nó…
Đám yêu thú nhanh chóng hóa thành thây khô, mà linh lực Thụ Yêu dần dần khôi phục…
“Không tốt”
Lạc Nam cũng nhận ra tình hình, không nghĩ tới gia hỏa này còn cách chơi tàn nhẫn như vậy…
Đầu não cấp tốc chuyển động, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ thi triển nhanh chóng,…
Nằm trong lòng Lạc Nam, Mộc Tử Âm hai mắt trợn tròn nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi liên tục…
Người này tu vi rõ ràng chưa đạt Nguyên Anh, lại có tốc độ kinh khủng như thế, so với thời toàn thịnh nàng Ngự không phi hành chỉ kém một chút mà thôi…
“Người này rốt cuộc là ai?” Mộc Tử Âm ngày càng tò mò, bất quá vì quá kiệt lực nên chỉ có thể mềm nhũn ngả trong lòng hắn…
Rốt cuộc tìm được thân cây khá to, Lạc Nam đặt nàng dựa lưng vào, không quên bóp lấy bờ mông thịt của nàng một cái…
Mộc Tử Âm trừng to mắt, vừa tức giận vừa xấu hổ, muốn mở miệng mắng chửi vô lại nhưng không được, nàng thật quá mệt mỏi…
Trước ánh mắt giận dữ của Mộc Tử Âm, một thanh trường cung lấp lánh như tinh hà xuất hiện trên tay nam nhân…
Khí tức từ thân cung tỏa ra khiến nàng hơi run rẩy, trong đầu tràn ngập hoảng sợ: “Thiên Cấp”
Mộc Tử Âm cảm giác mình đang nằm mơ, nếu còn khí lực chắc phải đưa tay nhéo lấy khuôn mặt mình xác nhận…
Chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy thiếu niên kéo lấy dây cung, một mũi tên hừng hực liệt diễm màu tím xuất hiện, nhiệt độ không khí cấp tốc nóng lên…
Mồ hôi đổ ra toàn thân khiến Mộc Tử Âm càng thêm kiều diễm, đến hiện tại nàng đã xác nhận một điều…
Nàng quả thật nằm mơ, hoặc bị ảo giác…
Những gì người thần bí này mang lại đã vượt quá sức chịu đựng của nàng…
Thiên Cấp Pháp Khí làm cung, Dị Hỏa làm tiễn…
Có chuyện gì càng hoang đường hơn sao?
Mặc kệ suy nghĩ của nàng, thiếu niên đã buông lấy dây cung, Bắc Đẩu Thất Tinh chiếu rọi sau lưng hắn chẳng khác nào thiên thần hạ phàm…
Thân thể Thụ Yêu quá mức to lớn, muốn tránh né cung tiễn cũng không làm được…
Chỉ có thể vừa hoảng sợ tột độ vừa ăn một tiễn vào người…
RÀO RÚ
Nó đau đớn rống lên tê tâm liệt phế…
Dị Hỏa là khắc tinh khủng bố nhất của Mộc hệ đã được xác nhận…
Không cần đến mũi tên thứ hai, Thụ Yêu khiến phu thê hai người Mộc Tử Âm bị dồn vào đường cùng triệt để chết đến không thể chết lại…
Ngay cả hạt tro cũng không còn sót lại…
Hoàn toàn hóa thành hư vô…
Dị Hỏa, khủng bố như vậy…
“Một giấc mơ thật hoang đường” Mộc Tử Âm thầm an ủi mình chỉ là mộng mị…
Xào xạt
Thụ Yêu vừa chết, đám yêu thú rốt cuộc hoảng loạn chạy trốn, Thổ Hùng gầm thét thể hiện uy phong của mình, mặc dù trong chiến đấu nó bị xé nát rất nhiều lần, nhưng có Linh Thổ Đỉnh gia trì, Thổ Hùng không khác nào bất tử…
Thân ảnh Thổ Hùng tiêu tán, vô biên Thổ Linh Lực trở về thân thể Lạc Nam…
Thu hồi Bắc Đẩu Cung, hắn quay sang nhìn thiếu phụ còn đang ngơ ngác, lại cúi xuống bế nàng vào ngực…
Mộc Tử Âm dốc hết khí lực dãy dụa, nghĩ đến nằm trong lòng nam tử xa lạ khiến nàng xấu hổ cực độ…
“Ngoan ngoãn cho ta, coi chừng động vết thương” Âm thanh quát tháo xuyên qua lớp mặt nạ…
Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, Lạc Nam thoáng cười, gỡ xuống Ngạo Tiếu mặt nạ, thu vào Nhẫn Hắc Lâu…
Một gương mặt anh tuấn tà dị xuất hiện, con mắt duy nhất đang hài hước nhìn nàng…
Mộc Tử Âm thầm mắng trong lòng, người này nhìn qua tuổi tác không hơn đồ đệ nàng là bao, sao lại có thực lực kinh khủng như thế…
Lạc Nam mặc kệ nàng nghĩ gì, cúi đầu xuống…
Chụt
Bất ngờ hôn vào làn môi đầy đặn đang tái nhợt của nàng, khẽ cười nói:
“Đây là một chút lợi tức ta cứu nàng”
Mộc Tử Âm hai mắt đẹp trợn trừng, lồng ngực gợn sống trập trùng cho thấy tâm tình đang tức giận của nàng…
Lạc Nam biết nàng thật tức giận, cũng không tiếp tục trêu nàng, dùng linh lực tạm thời cầm máu trên các thương cho nàng, chân đạp bộ pháp nhanh chóng rời đi…
Nữ nhân này thương thế thực sự quá nghiêm trọng, nếu không phải ý chí của nàng quá mạnh chỉ sợ đã sớm ngất đi…
…
Sau thời gian điên cuồng di chuyển, cả hai rốt cuộc tìm đến một dòng suối…
Mộc Tử Âm đã sớm ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Lạc Nam di chuyển như bay, không có một tia chấn động khiến lòng nàng an tĩnh vô cùng…
Nàng đã không có sức lực để suy nghĩ xem thân phận của người này, ít nhất tạm thời hắn không làm gì nàng…
Lạc Nam lập tức chứng minh suy nghĩ của nàng là hoàn toàn sai lầm…
Y phục của nữ nhân này đã sớm rách nát không chịu nổi, hai tay nhẹ nhàng tháo bỏ từng lớp vãi trên người nàng…
Từng tấc từng tấc trắng nõn nà da thịt xuất hiện, hương thơm thành thụ của người phụ nữ như trái đào chín mộng…
Cổ cao thon dài, xương quai xanh tinh xảo, hai vú to tròn mũm mĩm vểnh cao, núm vú hơi to so với mấy người Yên Nhược Tuyết, nhưng vẫn đỏ hồng rạng rỡ…
Vòng eo linh động trơn nhẵn, mông thịt đầy đặn núc ních, một bàn tay Lạc Nam nắm không xuể…
Đùi nàng múp máp khép chặt, ngay giữa là đóa hoa thành thục mộng nước, lông mu đen tuyền cắt tỉa gọn gàng, hai mép môi hơi hé mở như mời gọi, hạt ruby nhạy cảm to tròn cỡ đầu ngón tay…
Mộc Tử Âm quả là cực phẩm thục phụ, vưu vật trong lòng nam nhân…
Chỉ là cổ thân thể mê người lúc này lại đầy rẫy vết thương, vết xước khiến người ta thở dài tiếc nuối…
Cơ thể đeo bám không ít bụi bẩn, mái tóc vốn bồng bềnh nay đã rối bời…
Lạc Nam mở ra Cửa hàng may mắn xem thử nhưng thất vọng lắc đầu, không có thứ gì thích hợp trị liệu cho nàng…
Liệu Thương Đan chỉ tác dụng đối với Nguyên Anh Kỳ trở xuống, hơn nữa lần trước hắn đã dùng trị thương cho Cát đaj thúc…
Mộc Tử Âm hiện tại ngay cả sức vận chuyển công pháp trị thương cũng không làm được…
Cách duy nhất Lạc Nam có thể nghĩ ra bây giờ chỉ có một…
Long Tiên Thánh Điển…
Nghĩ là làm, hắn cũng lột sạch quần áo toàn thân, bế lấy thân thể trần truồng mê người của nàng nhảy xuống dòng suối…
Cẩn thận tắm rửa cho nàng…
Cố gắng né tránh các vết thương sợ gây đau rát, có linh lực Lạc Nam cầm máu nên xem như tạm ổn…
Da thịt nàng mềm mại như lụa vậy, lại múp máp béo tròn, khiến Lạc Nam yêu thích không rời tay, kỳ rửa từng hóc hách trên thân thể người thục phụ…
Mộc Tử Âm trong cơn mơ, cảm thấy toàn bộ thân thể được ngâm trong làn nước ấm áp, tựa đầu vào một vách đá ngủ say, bên mủi ngửi thấy mùi vị nào đó rất hấp dẫn nàng, toàn thân lại được xoa bóp một cách nhẹ nhàng…
“Ưm”
Nàng thoải mái hừ nhẹ, hương thơm từ cái miệng nhỏ nhắn lan tỏa ra ngoài…
Lạc Nam cũng không khách khí, nâng lấy cái cằm trơn bóng, hướng về đôi môi quyến rũ kia hôn xuống…
“Hừ” Mộc Tử Âm hừ nhẹ bên trong cổ họng, đón nhận thứ trơn tuột tiến vào khoan miệng, nút lấy cái lưỡi thơm ngào ngạt của nàng…
Chụt chụt
Lạc Nam tham lam ôm chặt vòng eo mảnh khoảnh, siếc chặt thân thể đầy đặn vào lòng ngực, tận tình thưởng thức hương tân ngọc dịch từ miệng giai nhân…
Đối với Mộc Tử Âm, hắn vừa thương vừa tiếc…
Thương vì bản tính kiên cường, hiền thê lương mẫu của nàng, vì sắc đẹp chim sa cá lặn thành thục của nàng,..
Tiếc cho số phận bạc bẽo của nàng, lấy phải thằng tiểu nhân hèn hạ làm chồng…
Bất quá nếu ông trời để hắn gặp được nàng, lại có hệ thống tác hợp, hắn quyết định sẽ bù đắp, mặc kệ nàng có chấp nhận hay không…
Giữa dòng suối trong trẻo, nam nhân quấn chặt lấy nữ nhân, môi lưỡi giao hòa với nhau,…
Côn thịt Lạc Nam đã sớm cứng như sắt, hắn kéo bàn tay mềm mại của nàng đặt lên…
Theo bản năng con cái, Mộc Tử Âm nắm lấy thứ nóng bỏng cứng rắn đó, bắt đầu sục nhẹ…
Lạc Nam thoải mái rên một tiếng, tách rời môi nàng, tìm đến bộ ngực sửa đó…
Ngực nàng to hơn tất cả nữ nhân của hắn, so với Hồng Liên còn lớn hơn một chút…
Lạc Nam lặn xuống nước, hé miệng ngậm lấy đầu vú cương cứng…
Ngọt ngào…
ướt át…
Mùi thơm con cái không ngừng lan tỏa khiến hắn như mê say…
Bàn tay lần xuống giữa hai chân, trêu chọc cái khe ướt đẫm của nàng…
Nhận thấy âm đạo phụ nhân đã sớm lầy lội không chịu nổi, hắn tinh nghịch xoa nhẹ hột le to tròn ấy…
Rốt cuộc, dưới bàn tay mềm mại vẫn vuốt ve một cách vô thức, dương vật Lạc Nam đã ở trạng thái tốt nhất…
Nhẹ tách hai chân nàng, đem một chân nàng gác lên vai hắn, cơ thể nàng uyển chuyển linh hoạt vô cùng…
Con suối không quá sâu, đủ để hai thân thể trần truồng đứng thẳng…
Dương vật cứng cáp tìm đến âm đạo đã sớm ướt đẫm không biết vì mật dịch của giai nhân hay do làn suối mát lạnh…
Lạc Nam chỉ cần biết, mình cần chiếm lấy một nữ nhân như nàng…
Hông chợt đẩy mạnh…
Bên trong chật hẹp lập tức ép sát lấy côn thịt nóng bỏng, vô số mảnh thịt mềm mại co bóp nhè nhẹ…
“Ư”
Hai cổ âm thanh thoải mái cùng lúc vang lên…
Lạc Nam cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn…
Trên gương mặt mỹ lệ, một đôi mắt lạnh như băng ẩn hiện một tia sát khí nhìn chằm chằm hắn…
Lạc Nam không sợ, trái lại nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng cười tà thủ thỉ:
“Đây…
có thể xem như lấy thân báo đáp sao?”