Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Nam cười cười xoa xoa má, lúc này giận dữ quay lại nhìn Tiêu Thanh Tuyền nghiến răng:

“Nàng là cố tình phá đám ta?”

“Ngươi nói gì nha? Ta chỉ có lòng tốt giúp hai vị tỷ tỷ khôi phục nhanh hơn mà thôi!” Tiêu Thanh Tuyền lè cái lưỡi đỏ hồng giả ngu, dung nhan tuyệt mỹ có phần rạng rỡ…

Lạc Nam dở khóc dở cười, hắn cũng không thật sự tức giận, trái lại âm thầm vui mừng…

Từ bao giờ Tiêu Thanh Tuyền luôn sống nội tâm khép kín lại có một mặt vui vẻ tinh nghịch như vậy? chẳng phải trong lúc vô tình, hắn đã thay đổi nàng theo hướng tích cực hay sao?

“Tuyền nhi…nàng thay đổi…”

Bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc còn lấm tấm mồ hôi vì luyện đan của nàng, mỉm cười nói…

Tiêu Thanh Tuyền lập tức lúng túng, xoay đầu đi nơi khác, trong lòng âm thầm cầu cứu sư phụ…

Chỉ là sư phụ nàng lần này không phản ứng chút nào…hiển nhiên cũng biết những thay đổi của đệ tử là chuyện tốt, mình không thể xen vào…

“Haizz, xem ra Tuyền nhi cũng đến tuổi trưởng thành, tư tình nam nữ là quy luật bình thường của nhân loại…ta cũng không thể nhiều chuyện xen vào…”

Linh hồn sư phụ thở dài có chút an ủi, Lạc Nam này nàng đã quan sát rất lâu…mặc dù trăng hoa phóng đãng một chút, thần bí một chút, nhưng quả thật hết lòng vì nữ nhân của hắn…đồ nhi có một nam tử như vậy bên cạnh cũng khiến nàng bớt lo phần nào…

Không thể không nói suy nghĩ của người đã từng là Độ Kiếp Kỳ hết sức rõ ràng và quyết đoán…ánh mắt nhìn người thì khỏi phải nói, cực kỳ chuẩn xác…

“Nàng nên cười nhiều hơn…rất xinh đẹp…” Lạc Nam tiếp tục lẩm bẩm, không biết từ lúc nào hắn đã nắm lấy bàn tay bé bỏng mềm mại thơm mùi thảo dược của nàng…

“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Tiêu Thanh Tuyền muốn rút tay nhưng bị nắm chặt, gương mặt đỏ như trái đào chín…

“Luyện Đan tiến triển đến đâu rồi? khi nào lên Lục Cấp?” Lạc Nam chợt thay đổi vấn đề nghiêm túc, lạc mềm buộc chặt…

Tiêu Thanh Tuyền quả nhiên bị đánh lạc hướng, mặc kệ hắn nắm lấy tay mình, hừ một tiếng:

“Luyện Đan Sư là con đường khó đi, ta còn cách Lục Cấp một khoảng cách…đan dược cao nhất hiện tại có thể luyện ra chỉ là Địa Cấp Thượng Phẩm mà thôi…”

“Ta tự hào về nàng!” Lạc Nam không tỏ vẻ thất vọng, trái lại hết sức khích lệ nói…

“Hứ…ai cần ngươi…cần ngươi…quan tâm!” Tiêu Thanh Tuyền lúng túng nói…

Trong chuyện tình cảm nam nữ nàng như một tờ giấy trắng, bị người nam nhân này đùa giởn xoay quanh…

“Tuyền nhi, nàng thích Cung Điện nào?”

Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên, nơi các Cung Điện ở tầng 2 phần lớn đã có chủ, mở miệng cười hỏi…

Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy bối rối, không biết trả lời thế nào…cuối cùng thốt ra một câu:

“Ta chưa đáp ứng vào Hậu Cung của ngươi!”

“Nàng không vào cũng phải vào, bằng không đừng hòng rời khỏi Linh Giới Châu…” Lạc Nam giở thói vô lại…

“Ngươi…sao có thể như vậy?” Tiêu Thanh Tuyền hở hổn hển, bộ ngực có quy mô phập phồng lên xuống…

“Nàng hứa cùng ta săn chương Ngư, nhưng lại bỏ mặc ta một mình thời gian qua, đây là bù đắp…” Lạc Nam tiếp tục không biết xấu hổ…

“Cái này…” Tiêu Thanh Tuyền á khẩu, đây không phải là ngươi dùng Linh Dược dụ dỗ ta sao?

“Hơn nữa vào Hậu Cung cũng không nhất thiết trở thành nữ nhân của ta…nàng đừng hiểu lầm…” Lạc Nam đường hoàng nói, đương nhiên trong lòng bồi thêm một câu: “Không phải thành nữ nhân nhưng phải thành thê tử!”

Tiêu Thanh Tuyền gương mặt biến ảo phức tạp, không biết vì sao ở trước mặt người này, nàng không thể bình tâm suy nghĩ được…

Sư phụ của nàng triệt để lặn mất, không cho nàng lời khuyên nữa…

Hai người trầm mặt hồi lâu…

Lạc Nam thấy Tiêu Thanh Tuyền còn phân vân do dự, hiển nhiên nàng còn chưa thích ứng với môi trường mới này…hắn quyết định đánh ra con bài cuối cùng, từng chữ rõ ràng mạch lạt nói:

“Ta mặc dù không biết quá khứ của nàng xảy ra chuyện gì, nhưng sư phụ của nàng tình huống rất nguy cấp, Thanh Tuyền nàng cần đột phá Thất Cấp Luyện Đan Sư càng nhanh càng tốt để đúc ra Thân Thể…mà ta chính là người có thể giúp đỡ nàng rút ngắn con đường đó…”

“Cái gì…” Tiêu Thanh Tuyền và Linh Hồn sư phụ đồng loạt nhảy dựng, đề phòng nhìn chằm chằm vào Lạc Nam…

“Ngươi nói gì ta nghe không hiểu?” Hít sâu một hơi, Tiêu Thanh Tuyền giả vờ bình thản nói…

“Còn nhớ hai viên Dưỡng Nhan Đan tại Bạch Ngọc Thành chứ? là ta tặng nàng và cả sư phụ nàng…Ta có thủ đoạn để nhìn ra sư phụ nàng ẩn thân bên trong…đừng đóng kịch vô ích!” Lạc Nam nghiêm túc nói…

“Ngươi muốn thế nào?” Tiêu Thanh Tuyền thay đổi sắc mặt lạnh lùng hỏi, kẻ thù của sư phụ nàng rất rất cường đại, không thể tiết lộ tin tức dù chỉ nữa điểm…

“Muốn thế nào? Câu này ta hỏi Tuyền Nhi nàng mới đúng…sư phụ nàng chỉ còn một tia linh hồn yếu ớt mà thôi…kéo dài thời gian càng lâu sẽ càng bất lợi, thậm chí có thể tan biến thành hư vô…với tích xúc và sự cố gắng hiện tại của nàng, mười năm đột phá Thất Cấp Luyện Đan Sư đã là kỳ tích…mà sư phụ có thể chờ đợi đến lúc đó sao?”

Lời nói của hắn khiến Tiêu Thanh Tuyền toàn thân như bị sét đánh, từng câu từng chữ khiến nàng hoảng sợ, vội vàng hướng trong lòng không ngừng thăm hỏi:

“Hắn nói là thật sao sư phụ? Người thật sự không chịu được mười năm?”

Đáp lại nàng chỉ là sự trầm mặt và một tiếng thở dài yếu ớt:

“Chỉ cần thấy Tuyền nhi trưởng thành, vi sư có ra đi cũng mãn nguyện rồi…”

“Không…làm sao có thể, mười năm quá ngắn…” Tiêu Thanh Tuyền lệ rơi đầy mặt…

Rốt cuộc nàng cắn răng nhìn Lạc Nam gật mạnh đầu:

“Ta đồng ý vào Hậu Cung, chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta trong vòng mười năm đột phá Thất Cấp Luyện Đan Sư…”

“Dù nàng không vào Hậu Cung ta cũng thề sẽ giúp nàng, ta là thật tâm thích nàng mà không phải ép buộc…” Lạc Nam kéo lấy bàn tay mềm mại nhẹ giọng nói…

Nhìn vào đôi mắt chân thành của hắn, Tiêu Thanh Tuyền khóc thút thích…những năm gần đây gánh vác quá lớn trên vai, khiến nàng gần như không thể thở nổi…

Người khác nghìn năm cũng không thể đột phá Ngũ Cấp Luyện Đan Sư…nàng làm được ở tuổi hai mươi, có thể thấy sự cố gắng và áp lực phải chịu kinh khủng đến mức nào…

Hiện tại có người sẳn sàng chia sẽ, không thể nghi ngờ như đưa than sửi ấm trong ngày tuyết rơi…

“Là ta quyết định vào Hậu Cung, dù ngươi có đuổi cũng sẽ không đi…” Ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cắn răng quát…

“Tốt…nàng không làm ta thất vọng…” Lạc Nam nhu tình gạt đi nước mắt…

Trong ánh mắt ngơ ngác của Tiêu Thanh Tuyền, hắn kéo thân thể thanh xuân của nàng ôm vào trong ngực, nâng cái cằm trơn bóng, bá đạo đặt lên đôi môi đỏ mọng như đóa hoa đó một nụ hôn…

“Ưm…” Tiêu Thanh Tuyền như bị điện giật, hắn tập kích bất ngờ khiến nàng không biết làm sao…

Hồi lâu sau, khi cảm nhận được hương vị nồng nàn ấm áp ở đôi môi, nàng rốt cuộc vòng đôi tay thon thả qua vòng eo lực lưỡng đó…

Mi cong nhắm lại tận hưởng nụ hôn đầu…

Thời gian chính thức đọng lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK