Bên trong đan điền, một Đan Đỉnh lập lòe tam sắc Lôi Quang chuyển động kịch liệt…cung cấp vô hận Linh Lực…
Lạc Nam gọi nó là Kiếp Lôi Đỉnh…
Một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ Tam Sắc Lôi Kiếp ầm vang mà ra…
Mây đen phủ kín bầu trời, Trích Tinh Thủ được hình thành toàn bộ từ Lôi Kiếp…
Không gian triệt để băng liệt, hướng về Lạc Lục chọp tới…
“Không xong…” Lạc Lục vậy mà cảm giác sợ hãi, muốn xé rách không gian chạy trốn…
Hự…
Vừa tiến vào không gian không lâu, hắn bị bật ngược ra ngoài…
“Không xong…có kẻ bố trí kết giới ngăn cách xung quanh, chúng ta đã như cá trong chậu…” Lạc Lục hét ầm lên khiến đám người sắc mặt đại biến…
Lạc Ngũ sắc mặt hết sức khó coi, trách không được gia chủ không nhận được tín hiệu…
“Rốt cuộc là kẻ nào?” Lạc Ngũ tức giận thét gào…
Phốc…
Thân hình Lạc Thất bị Lăng Ba Tù Thiên Thủ của Cơ Nhã bóp trúng, áo giáp Địa Cấp Cực Phẩm trên người vỡ nát, cảm thấy ngũ tạng bên trong mình nghiền nát dữ dội…
Mà lúc này, Trích Tinh Thủ của Lạc Nam đã hướng đầu Lạc Lục vồ xuống…
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng…”
Lạc Lục gầm lên đối kháng, vô tận Hàn Băng gia trì vào lòng bàn tay, không gian triệt để băng kết…
Một chưởng vổ mạnh mà đến Trích Tinh Thủ…
ẦM ẦM ẦM…
Tam Sắt Lôi Kiếp lấy tư thái bá đạo vô song, đem Lạc Nguyệt Băng Chưởng nghiền ép…
Mặc dù bản thân nó cũng tiêu hao không ít…
“Lạc Nguyệt Băng Chưởng…” Lạc Lục một lần nữa chưởng ra, cuối cùng thành công cùng Trích Tinh Thủ đồng quy vu tận…
Tốc biến triển khai…
Thân ảnh Lạc Nam biến mất, một lần nữa xuất hiện đã đến trên đỉnh đầu Lạc Lục…
“Trấn Áp Hoang Vũ Ấn…”
Vũ Kỹ của Trọng Vô Danh xuất hiện, Đế Diễm cuồn cuộn hình thành một Đại Ấn xoay tròn như có thể đàn áp hoang vũ, bình định càn khôn…
Hướng đỉnh đầu Lạc Lục trấn xuống…
“Băng Sơn Quyền…” Lạc Lục sắc mặt tái nhợt, hai nắm tay bao phủ vô tận băng hàn lực lượng đấm mạnh lên đại ấn…
RẮC
“AAAA Tay của ta…”
Lạc Lục thê lương gầm rú, hai cánh tay hắn vừa bị nghiền nát, vừa bị Đế Diễm thiêu đốt…thảm thiết đến cực điểm…
Ba loại Dị Hỏa, đâu phải nói chơi…
“Các ngươi chết không yên lành…” Từ phía bên kia, Phàm Vô gầm lên một tiếng…trước khi bị Tam Sắt Lôi Kiếp từ Tiểu Sư đánh thành từng mãnh…
Ngay cả Linh Hồn cũng bị đánh nát…
Lạc Nam bất đắc dĩ, đối với Luyện Hư thật quá khó để thôn phệ Linh Hồn, bởi vì đánh nhẹ thì hắn không chết…mà đánh mạnh để giết hắn thì Linh Hồn của hắn sẽ bị tan biến theo…
“Các ngươi toàn bộ đi chết…” Lạc Lục biết không thể thoát, thân thể cấp tốc phình to…
Hiển nhiên là muốn Tự Bạo…
Lạc Nam âm thầm giật mình, ánh mắt trở nên nghiêm nghị…trong khoảng khắc đó, từ thân thể hắn, một cổ khí thế Bá Đạo ầm vang mà ra…
Linh Lực trên người sục sôi, mái tóc hắn trở nên vàng rực cao quý…con mắt màu đen đỏ ngầu như máu…
Cổ lực lượng vô hình này cùng lúc quét ngang chiến trường, ngay cả Cơ Nhã và Tiểu Sư cũng cảm giác tim đập nhanh, âm thầm khiếp đảm…
Mà Lạc Lục chỉ cảm thấy mình như đang đứng trước một vị Thiên Đế, bị trọng thương như hắn lập tức mất đi ý niệm phản kháng…
Thiên Đế Biến – Thiên Hạ Vô Song…
Ngay cả linh lực đang dồn nén để tự bạo của Lạc Lục cũng trở nên tiêu tán trước cổ khí thế này…
“Xiềng Xích Linh Hồn…”
Thấy Lạc Lục kết cục đã định, ở cái trán Lạc Nam, xiềng xích từ Linh Hồn ngưng tụ đâm xuyên qua mi tâm Lạc Lục…
“AAAA”
Lạc Lục một lần nữa cảm giác được thế nào là sống không bằng chết…
Linh Hồn trong suốt bị rút ra ngoài…
Cảnh tượng ghê rợn lập tức khiến Lạc Ngũ sắc mặt tái mét…
“Đừng đánh nát bọn hắn…ta có việc cần dùng…” Lạc Nam hướng hai nữ căn dặn…
Hiện tại chỉ còn Lạc Ngũ và Lạc Thất còn sống, hai nữ rất dễ kiểm soát…
Mà lúc này, Linh Hồn của Lạc Lục triệt để bị rút ra, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn bá đạo đem nó hút vào bên trong…
“Chỉ còn thiếu một chút là đột phá Nguyên Anh Viên Mãn Hồn Tu…” Lạc Nam nhắm mắt, cảm nhận được toàn thân sảng khoái, lẩm bẩm một câu…
Bên kia chiến tuyến, Băng Thủy Kết giới đem Lạc Ngũ giam cầm…
Lạc Thất cũng bị đánh nằm hấp hối chỉ còn một tia hơi thở mỏng manh, Linh Lực toàn thân bị phong ấn rồi…
Chiến cuộc hoàn tất…
Sắc mặt cả hai tên xám như trò tàn…như nghĩ đến điều gì, Lạc Ngũ dùng ánh mắt cầu xin hướng Lạc Nam mở miệng:
“Đại thiếu gia…nể tình chúng ta là đồng tộc, tha cho chúng ta một mạng…với thiên phú của ngươi nhất định sẽ được gia chủ trọng dụng…”
Lạc Nam nghe vậy trầm ngâm, trước ánh mắt mong đợi của Lạc Ngũ và Lạc Thất, mở miệng phun ra vài chữ:
“Tha các ngươi cái rắm a…”