Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 372: Lạc Huyên – Lạc Ly

Trước mắt Lạc Nam và Diễm Hồng Liên, một đôi thiếu nữ như hoa như ngọc, diện mạo giống nhau như đúc đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn.

Hai nàng này nhìn qua chỉ khoảng 16 17 tuổi, mắt ngọc óng ánh như sao trời, lông mi cong cong xinh xắn, mũi cao môi hồng chúm chím, nước da trắng nõn như trăng rằm, lại đồng loạt sở hữu mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ hết sức đáng yêu, chỉ có đều một người để tóc dài, một người để tóc ngắn mà thôi, bằng không chỉ sợ không ai có thể phân biệt.

Mặc dù thân hình không thể chín mọng thành thục như Diễm Hồng Liên đang đứng cạnh, nhưng tuyệt đối không kém Liên Hoa hay Linh Nhi các nàng.

Quan trọng nhất, hai nữ này tuổi tác còn trẻ, tu vi đã đạt đến Hóa Thần Trung Kỳ, hết sức không đơn giản a, chắc là hậu nhân của một vị trưởng lão nào đó.

“Đại ca!” Hai thiếu nữ hít sâu một hơi, tròng mắt rơm rớm nhìn Lạc Nam nỉ non lên tiếng.

Lạc Nam cùng Diễm Hồng Liên hai mắt nhìn nhau, biểu lộ nhất thời mộng bức, hai thiếu nữ gọi hắn là gì? đại ca?

“Hai vị muội muội, các ngươi có nhầm lẫn hay không?” Diễm Hồng Liên xoa xoa đầu hai nữ mỉm cười nói ra, nhìn hai nàng chắc tuổi tác tương đương Tình Nhi, khiến Diễm Hồng Liên nảy sinh diệu dàng.

“Bọn muội không nhầm, Lạc Nam chính là đại ca của bọn muội!” Thiếu nữ tóc dài dứt khoát nói, trong mắt tràn ngập kiên cường và khẳng định.

Thiếu nữ tóc ngắn gật đầu phụ họa.

Diễm Hồng Liên lắc đầu, vô thức cho rằng hai thiếu nữ này muốn tiếp cận làm quen với phu quân nhà mình, dù sao danh tiếng hiện tại của hắn quá thịnh.

“Hai vị muội muội tên gì?” Lạc Nam có cảm giác kỳ quái khi đối diện hai nữ, hắn nghiêm túc nói ra.

“Muội gọi Lạc Huyên!” Thiếu nữ tóc dài mím môi hồng nói.

“Muội gọi Lạc Ly!” Thiếu nữ tóc ngắn thút thít nói.

“Họ Lạc?” Sắc mặt Lạc Nam cùng Diễm Hồng Liên lập tức biến hóa, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng Lạc Nam.

“Không sai, chúng ta là muội muội ruột thịt của đại ca, là do cùng phụ thân sinh ra!” Lạc Huyên với Lạc Ly đồng thanh nói.

“Nơi này không tiện nói chuyện!” Lạc Nam sắc mặt trở nên âm trầm, bước chân nhanh chóng rời đi.

Diễm Hồng Liên biết tâm trạng hắn không tốt, nhất thời lo được lo mất, đối với Lạc Huyên cùng Lạc Ly nhất thời không biết phải làm sao, chỉ đành đuổi theo hắn.

Thấy biểu hiện của Lạc Nam, Lạc Huyên cùng Lạc Ly hai tỷ muội sắc mặt tái nhợt, ủy khuất dâng lên trong lòng, bất quá vẫn kiên trì đi theo.

Lạc Nam vừa đi, trong đầu vừa ngỗn ngang trăm mối, ký ức mà chủ nhân thân thể này để lại cho hắn không hề tồn tại đôi tỷ muội họ Lạc này, chẳng lẽ bỏ sót thứ gì hay sao?

Trở về Nương Tử Bang, chúng nữ bên trong đang trò chuyện vui vẻ, chợt thấy Lạc Nam cùng Diễm Hồng Liên một mặt không vui trở về, sau lưng còn mang theo một đôi tuyệt sắc thiếu nữ sinh đôi, nhất thời hoảng hốt hỏi thăm:

“Phu quân, có chuyện gì thế?”

Lạc Nam im lặng không nói, ngồi xuống một cái bàn tròn, nhìn Lạc Ly cùng Lạc Huyên nhàn nhạt nói ra:

“Ngồi xuống đi!”

Lạc Huyên cùng Lạc Ly rụt rè ngồi xuống, nhịp tim gia tốc cực độ, cảm giác này đối với hai thiếu nữ như các nàng thật sự không dễ chịu.

Yên Nhược Tuyết cùng Mộc Tử Âm lo lắng kéo tay Diễm Hồng Liên, nàng đành cười khổ đem chuyện vừa diễn ra truyền âm cho chúng nữ.

Từng gương mặt đẹp nghe xong nhất thời kinh dị, im lặng ngồi một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Nói đi, các ngươi vì sao xuất hiện? vì sao không theo Lạc gia chạy trốn, tìm đến ta làm gì?” Lạc Nam trầm giọng, đối với người Lạc gia hắn cảm thấy không chút hảo cảm.

Đặc biệt cách đây không lâu Lạc Phá Lôi còn đê hèn đến mức cho người tập kích Liễu gia và sau khi biết những gì mẫu thân đã phải chịu, khiến cơn giận trong lòng Lạc Nam lên đến đỉnh điểm.

Lạc Ly thấy Lạc Nam lạnh lùng, tính cách nàng vốn mít ướt bật khóc thút thít, Lạc Huyên đem Lạc Ly ôm chặt, hai mắt rơm rớm nhìn Lạc Nam mở miệng:

“Bọn muội vừa sinh ra không lâu, đã được Tam trưởng lão Thánh Linh Học Phủ nhận làm đồ đệ mang về Thánh Linh Học Phủ nuôi dưỡng, rất lâu mới về gia tộc một lần…”

Theo lời kể của Lạc Huyên, Lạc Nam rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong ký ức trước đây không hề tồn tại hai tỷ muội này.

Bởi vì thân phận hắn quá thấp, khi Lạc Huyên và Lạc Ly sinh ra, số phận của Lạc Nam hắn đã kém hơn cả một tên nô lệ ở Lạc gia, việc hai vị tiểu thư cao quý ra đời có cần thiết phải cho một tên nô lệ biết không?

Chưa kể hai vị tiểu thư này được cao nhân Thánh Linh Học Phủ thu nhận, thân phận thậm chí còn cao hơn Lạc gia thiếu chủ Lạc Vũ, nào đến lượt kẻ thấp hèn như hắn biết đến?

Thời gian sau này, khi đôi mắt bị mù, phần lớn thời gian Lạc Nam đều mang thương thế trong người hấp hối chờ chết, dù Lạc Huyên cùng Lạc Ly có trở về thăm nhà, cũng không phải hắn có thể tiếp xúc.

Kể từ đó, Lạc Nam trước đây luôn cho rằng hắn chỉ có một mình Lạc Vũ là đệ đệ, không hề hay biết còn đôi tỷ muội song sinh trước mắt.

“Hức hức, bọn muội hoàn toàn không được biết mình có một vị đại ca, Lạc gia không ai nói, nếu không hai muội sao có thể để huynh chịu khổ như thế?” Lạc Huyên nhớ đến những gì Lạc Nam phải chịu, nhìn con mắt màu trắng tà dị của hắn, nhất thời cũng không nhịn được bật khóc.

Lạc Nam cười nhạt, sinh ra một phế vật như hắn Lạc gia hận không thể lập tức giết đi cho khuất mắt, làm sao lại thừa nhận mà kể về hắn cho hai nữ được chứ?

“Đại ca, xin lỗi vì những gì huynh đã trải qua…xin lỗi vì sự vô tâm của bọn muội, huynh có tha thứ cho chúng ta hay không?” Lạc Ly vừa lau nước mắt vừa mếu máu.

Vốn các nàng muốn tìm đến hắn sớm hơn nhưng không biết phải làm thế nào để đối mặt, hai nàng cảm thấy không có mặt mũi để đối diện với hắn, lúc này đây nước lũ tràn bờ, chỉ sợ hắn sẽ không tha thứ, không tiếp nhận các nàng.

Chúng nữ bị Lạc Huyên với Lạc Ly làm cho động lòng, các nàng thật sự quá nhỏ để đối diện gia cảnh tàn khốc như thế.

Phụ thân cùng nhị ca trở mặt thành thù với đại ca, mà hai nàng đứng giữa, như con thuyền nhỏ lênh đênh vô định…

Lạc Nam nhắm mắt lại, đại ca thực sự của tỷ muội các ngươi đã chết, hắn cũng không biết đến các ngươi tồn tại, đương nhiên sẽ không hận thù hay căm ghét gì các ngươi, các ngươi cũng không có lỗi lầm gì cần đến hắn tha thứ, nhưng mà có nên tiếp nhận hai vị muội muội hay không? Lạc Nam chưa có đáp án.

Hai nữ là con ruột của Lạc Phá Lôi, người Lạc Nam quyết tâm phải giết.

“Các ngươi đi đi! Chúng ta xem như người xa lạ, dù ta diệt sạch Lạc gia cũng không động đến các ngươi!” Lạc Nam mở miệng nói ra.

“Đại ca…”

Nghe lời nói vô tình của hắn, Lạc Huyên cùng Lạc Ly tuyệt vọng khóc rống lên, kết cục xấu nhất rốt cuộc diễn ra, hai nàng lảo đảo sắp ngã, gương mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc, đôi môi tái nhợt cắn đến rỉ máu.

Bịch bịch.

Chúng nữ hoảng hốt, Lạc Huyên cùng Lạc Ly vậy mà cùng nhau quỳ xuống dưới chân Lạc Nam.

“Các ngươi muốn làm gì?” Lạc Nam mở to mắt, vội vàng đem hai nữ đỡ dậy.

“Bọn muội biết mình không xứng đáng, muốn quỳ xuống tạ tội với đại ca!” Hai nữ không chịu ngồi dậy, linh lực ghì xuống đất cứng đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK