Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 199: Tuyết hồng

“Tinh Linh Tộc sao?”

Lạc Nam cười cười, nhìn sang tiểu nha đầu đang ngủ mê…trong lòng âm thầm ghi nhớ…

Hơi suy nghĩ, hắn lấy ra Gia Tốc Trận quan sát, trích nhẹ giọt máu nơi đầu ngón tay, nhỏ vào bên trong…

Cảm giác liền kề được sinh ra, hết sức kỳ diệu…giường như chỉ cần hắn muốn, có thể đem Trận Bàn bao phủ toàn bộ Linh Giới Châu, chỉ là nếu làm như vậy, chỉ sợ số lượng Linh Thạch khổng lồ vừa có sẽ tan biến thành hư vô…

“Các vị lão bà…nơi này khung cảnh hữu tình, chúng ta có nên bàn luận một chút chuyện nhân sinh?”

Nhìn tam nữ xinh đẹp ngồi nơi đó, Lạc Nam cười hề hề bắt đầu giở thói vô lại…

Tam nữ vừa nghe giật thót trong lòng, ba gương mặt tuyệt mỹ đỏ bừng vội vàng đứng dậy…

“Ta…ta cần luyện hóa hai tôn Đan Đỉnh ngươi tặng…” Tiêu Thanh Tuyền trống ngực đập thình thịch, thả người bay vọt về Cung…

“Thiếp cũng nên tu luyện Hàn Mai Loạn Vũ, chàng đừng quấy rầy đó…” Cơ Nhã gắt giọng, gương mặt trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ, Lăng Ba Vi Bộ triển khai đến cực hạn, chỉ thoáng chốc đã trở về Nhã Cơ Cung…

“Ta…ta cần…ta cần…” Thủy Nương Khanh chưa được hắn tặng thứ gì, ấp a ấp úng muốn xoay người chạy mất…

“Nàng không có thứ gì để cần…ở lại bồi phu quân chơi đùa…”

Lạc Nam cười khoái chí vươn tay chọp tới, Thủy Nương Khanh đã bị ôm vào trong ngực…trong khoảng khắc đó, hương thơm nữ tính lan tràn…

“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Thủy Nương Khanh sợ hãi vẩy vùng, nhưng sao có thể thoát khỏi ma trảo của đại sắc lang?

“Đương nhiên là cùng nàng bàn chuyện nhân sinh…hành động vĩ đại duy trì nòi giống…” Lạc Nam kề môi sát vành tai nàng, hà hơi thở nóng rực…

“Vô sỉ…sao lại là ta?” Thủy Nương Khanh cảm thấy toàn thân bị Linh Giới Châu giữ chân, bàn tay trắng như phấn đập thình thịch vào ngực hắn…hai nữ kia hắn để chạy mất? sao không cho nàng chạy?

“Bởi vì nàng không thể cùng ta về…ta đương nhiên phải tranh thủ yêu nàng…” Lạc Nam đem vòng eo như liễu siết chặt, đặt nàng ngồi trên bắp đùi, nhu tình thủ thỉ…

“Ta…” Thủy Nương Khanh sựng lại, trong lòng mềm nhũn…tựa đầu vào lòng ngực săn chắc…

Hải Hồng Phái đang trong giai đoạn quan trọng, nàng bồi bên cạnh hắn thời gian ngắn thì được…nếu muốn theo hắn về Băng Thiên Đại Lục, là chuyện rất khó…

Thủy Mặc còn trẻ người non dạ cần người chỉ dạy, huống hồ tiểu tử đó còn là học sinh trong Bách Linh Học Phủ, không thể cai quản Hải Hồng Phái trong thời điểm này…

Mẫu thân Thủy Sương Hoa cũng không đủ thực lực để chấn nhíp một phái…

Chưa kể còn chuyện làm ăn với Đa Bảo Các, phải thông qua Hải Hồng Phái liên hệ với Hậu Cung…

Huống hồ nếu hiện tại nàng theo hắn về, cũng chỉ có thể ở trong Linh Giới Châu…thân phận của nàng không thích hợp xuất hiện trong Thánh Linh Học Phủ…

Hàng ngàn hàng vạn nguyên nhân, để hai người phải tạm chia tay khi Lạc Nam quay về…

Nghĩ đến sắp tới không nhìn thấy hắn trong thời gian dài, Thủy Nương Khanh toàn thân rung rẩy, mặt đẹp u buồn…

“Ngốc…nàng có lệnh bài truyền tống…khi nào nhớ ta có thể lập tức truyền vào Thủy Linh Cung…sau đó lại có thể xé rách hư không trở về Hải Hồng Phái mà…” Lạc Nam nhìn nàng mặt ủ mày chau, cưng chiều nhéo nhéo cái mũi, mở miệng an ủi…

Thủy Nương Khanh thở phào một hơi, là nàng lo quá nên bị loạn…không kịp nghĩ đến phương án đó…trừng mắt nhìn:

“Thì ra ngươi đã tính trước, nếu Đa Bảo Các có liên hệ với Hậu Cung, ta sẽ là người truyền tin chứ gì?”

“Không sai…vai trò của nàng và Hải Hồng Phái rất quan trọng đối với tương lai của Hậu Cung đấy…” Lạc Nam vuốt ve mái tóc mềm của giai nhân, gật đầu nói…

“Quà cho ta đâu? Đừng nói không có!” Thủy Nương Khanh xòe ra bàn tay trắng như phấn, yêu kiều mở miệng…

“Khôi vội…nàng xem đây là thứ gì?” Lạc Nam cười cười, từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc cốc trà…bên trên miệng cốc vẫn còn vết son mê người màu tím…

“Ngươi…biến thái…cất giữ làm gì?” Thủy Nương Khanh đỏ mặt quát một tiếng, tên này vậy mà đem cốc uống trà của nàng lưu giữ…trong lòng xấu hổ không nói thành lời…

“Ta chỉ uống nhầm cốc của nàng đã cảm thấy ngọt ngào thấm ruột gan…hiện tại sao có thể bỏ qua đóa hoa kiều diễm này?”

Lạc Nam cười hà hà, trong ánh mắt hoảng loạn của Thủy Nương Khanh, nâng lên cái cằm trơn bóng của nàng, hướng về đôi môi tím diễm lệ kia hôn xuống…

“Ưm…”

Thủy Nương Khanh yêu kiều hừ một tiếng, hai đôi môi đã khóa kín lấy nhau, đồng nghĩa nụ hôn đầu của nàng đã mất…

Nhớ lại cảnh tượng mình dùng môi phục vụ trên Tàu, trái tim nàng đập mạnh…nhắm chặt đôi mắt đẹp…mặc hắn muốn làm gì thì làm…

Chụt…

Lạc Nam say mê nhấm nháp đóa hoa tím diễm lệ, mềm mại và ướt át…

Vị ngọt ngào tự nhiên…vị son môi như nho chín, cùng vị đặc trưng của nữ nhân trong miệng nàng không ngừng phả ra…

“Bảo bối…hé miệng nhỏ nào!” Lạc Nam bàn tay lần xuống bờ mông căn đầy, truyền âm một tiếng…

Thủy Nương Khanh vô thức nghe theo, hai cánh môi hé mở, hàm răng ngọc ngà tách rời…

Chụt chụt…

Trong khoảng khắc đó, đầu lưỡi trực chỉ tiến vào, nồng nhiệt thám hiểm…khám phá tận tình ngỏ ngách bên trong miệng thơm của Thủy Linh Tiên Tử…

Lưỡi nàng bị xoắn lấy…mút chùn chụt như khát nước đã lâu…

Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân thư thái như muốn nổ…nữ nhân cá tính kèm một chút kiêu ngạo này đã dâng mình cho hắn…

Trao cho nàng nụ hôn sâu nhất có thể, nước miếng hai người chảy dài quanh mép, bàn tay đã như du long ra biển, tận tình leo trèo thám hiểm trên cơ thể khỏe khoắn dẻo dai kia…

Sau lớp áo êm diệu, bầu ngực nàng nảy nở trong tay hắn…bờ mông căn tròn bị xoa bóp không thương tiếc, cảm giác đàn hồi cùng co dãn khiến Lạc Nam yêu thích không rời…

“Tiểu Nam…thiếp mỏi miệng quá…chàng hôn nhẹ một chút…hừ…” Thủy Nương Khanh hổn hển truyền âm, lưỡi hắn như tiếp cận cổ họng nàng, nàng thích diệu dàng một chút…

Lạc Nam xấu hổ, hắn quả thật hơi phấn khích rồi…

Đã lâu chưa được thân mật cùng nữ nhân khiến hắn hơi thô lỗ…

Vội vàng nhả lưỡi nàng ra, ôn nhu hôn lấy hai cánh môi, liếm láp mút nhẹ…

“Đúng rồi…thiếp thích như vậy…” Thủy Nương Khanh mở đôi mắt ngập nước, vòng tay như rắn quấn lấy eo nam nhân…

Hai người đang ở Đình Viện cao nhất của Tứ quý sơn…xung quanh là từng bông hoa tuyết xinh đẹp nhưng cũng có phần lạnh giá…

Ôm chặt lấy nhau…Lạc Nam cảm thấy không hài lòng, tách ra môi nàng, nhanh nhạy thoát y phục…

Thân thể săn chắc khỏe mạnh lại hiện ra, dương vật hùng dũng đầy gân xanh hiên ngang đứng thẳng…

Thủy Nương Khanh vừa gặp lại nó, gương mặt mê người ửng hồng, vô thức vươn tay nắm lấy…

Hít…

“Đúng rồi…chăm sóc nó đi nàng…” Lạc Nam thoải mái hít thở, không quên thay nàng cởi bỏ y phục…

Chỉ thoáng chốc, tuyệt phẩm của thiên nhiên xuất hiện…cảnh tượng kiều diễm không khác tối trên thuyền hôm đó…

Mái tóc xám khói xỏa tung, thân thể trắng nõn như tuyết bạch, yếm đào phủ lấy lưỡng giới sơn, nơi tư mật được nội khố bảo vệ…

Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung, đem nàng bế phốc dậy…

“Chàng muốn làm gì?” Thủy Nương Khanh giật mình, đôi chân thon dài kẹp chặt hông hắn…

“Yêu nàng trong tuyết…” Lạc Nam nóng rực đáp trả, lao xuống đống hoa tuyết trắng lạnh, đè nàng nằm xuống…

“Vậy cũng nghĩ ra được…” Thủy Nương Khanh lườm tên này một cái, tiếp tục dâng lên môi thơm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK