Chương 168: Thủy Mặc
“Thiên Sinh Mị Cốt?”
Lạc Nam giật nảy mình thốt lên một tiếng…
“Không sai, loại thể chất này chỉ xuất hiện trên thân nữ tử, người sở hữu Thiên Sinh Mị Cốt từ bé đã có dung nhan yêu mị, khuynh quốc khuynh thành, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều mị từ xương tủy, không có bao nhiêu nam nhân có thể giữ vững tinh thần tỉnh táo khi đối diện…” Kim Nhi ung dung nói…
Lạc Nam nghe vậy lắc đầu cười khổ, trách không được mình vừa nhìn thấy Tiểu Hồ Ly kia đã như trúng phải bùa mê thuốc lú, mặc dù nàng đang trong thân thể yêu thú…
“Thiên Sinh Mị Cốt chính là một trong các thể chất song tu tuyệt diệu, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của cả hai lên gấp nhiều lần, ngoài ra còn là thể chất hoàn hảo nhất để tu luyện các loại Mị Thuật…” Kim Nhi luyên thuyên nói tiếp:
“Xếp hạng thứ 27 trên Đại Thể Bảng, cũng đồng thời là một trong các Thể Chất thích hợp nhất có thể giúp công tử luyện hóa Nghịch Long huyết mạch…”
Lạc Nam bất đắc dĩ nhún vai, tiểu Hồ Ly là Thất Cấp Hậu Kỳ yêu thú, tương đương với cường giả Hợp Thể Hậu Kỳ nhân loại, hắn trước mặt nàng nhỏ yếu như con kiến, chưa kể thân phận của đối phương nhất định cũng không đơn giản…
Lần này mình chiếm tiện nghi của nàng, không bị truy sát đã là may mắn đến cực điểm, muốn cùng nàng song tu? Không thể nghi ngờ là người si nói mộng…
Bất quá mặc dù như vậy, nhưng Lạc Nam cũng rất có lòng tin ở bản thân, hắn thật sự rất thích tiểu Hồ Ly nhỏ kia, ngày sau có đủ thực lực nhất định sẽ thu nàng vào Hậu Cung…
Nghĩ đến đây, tạm thời gác bỏ chuyện này qua một bên, tiến hành quan sát xung quanh…
Trong tầm mắt chỉ toàn biển là biển, bản thân hắn đang đứng trên một hoang đảo nhỏ, ngay cả dấu chân người cũng không có…
“Không hổ danh là Hải Châu Đại Lục, nhiệm vụ săn bắt đám chương Ngư ở tại biển Tây, nơi này không biết ở địa phương nào, cần tìm nhân loại hỏi thăm…”
Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng, nhanh chóng vào Linh Giới Châu báo cáo bình an với Tô Mị và Tiêu Thanh Tuyền cho các nàng yên tâm, cũng không có ý định mang hai nàng ra ngoài…
Ở những tình huống thế này, một mình hành động vẫn tốt hơn…
Đương nhiên Tiểu Sư thì ngoại lệ, nàng đang trong hình dạng con thú nhỏ đáng yêu nhảy lên vai hắn, muốn cùng hắn đồng hành…
Lạc Nam mỉm cười với hai nữ, thân hình biến mất…
Lại một lần nữa đứng trên hòn đảo hoang nhỏ…
“Chúng ta đi!”
Nói với Tiểu Sư một tiếng, Lạc Nam thả người bay lên…
RÀO…
Chợt, sắc mặt hắn khẽ biến, vô tận Huyền Thủy nhanh chóng bao phủ đôi chân, Thủy Hồng Cước toàn lực vận chuyển, mang theo lực lượng của từng con sóng lớn xoay người về phía sau đá mạnh…
ẦM…
Âm thanh va chạm kịch liệt truyền ra, Lạc Nam liên tục lùi vài bước trên không trung…
Mà sinh vật vừa tấn công hắn đau đớn rống to một tiếng, cái đầu khổng lồ be bét máu…
Đây là một con rùa khổng lồ, cái cổ dài ngoằn vươn ra khỏi mai rùa, hàm răng sắt nhọn cùng đôi mắt đỏ ngầu hung tợn…
Mai rùa của nó chính là hòn đảo nhỏ Lạc Nam vừa đứng, có thể thấy kích cỡ tên này to đến cỡ nào…
“Hừ!” Lạc Nam hừ một tiếng, tên to xác này lúc đầu thu toàn bộ đầu và tứ chi vào cơ thể, khí tức thu liểm đến cực hạn, hóa trang thành hòn đảo muốn nhân cơ hội đánh lén…
Đáng tiếc bên cạnh Lạc Nam có Tiểu Sư, bản thân là yêu thú nên Tiểu Sư nhạy cảm vô cùng, lập tức truyền âm cho hắn, nhờ đó phản kích được một đòn…
“Hải Thạch Quy, Ngũ Giai Trung Kỳ, là yêu thú ăn thịt và có khả năng phòng ngự rất cao!” Kim Nhi lập tức ung dung cung cấp thông tin…
“Chết đi nhân loại, Rống!”
Hải Thạch Quy ngửa đầu rống giận, là một Ngũ giai yêu thú nên nó có khả năng hóa hình, bất quá hiển nhiên tên này quen sống ở dạng yêu thú hơn, há to cái miệng rộng…
Vô số Thủy hệ linh lực ngưng tụ trong miệng nó, hình thành một quả thủy cầu mang lực lượng hủy diệt, nhắm ngay Lạc Nam bắn đến…
“Muốn chết!”
Lạc Nam cười gằn một tiếng, tốc biến triển khai, né tránh Thủy Cầu…
Thân hình vừa xuất hiện đã ở trên lưng Hải Thạch Quy, Trọng Kiếm cùng lúc cầm trên tay…
“Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết – Trấn Sơn!”
Vì không muốn tiếp tục dây dưa dài dòng, trong một kích này, ba loại Dị Hỏa hừng hực mà ra, chúng nó nhanh chóng hòa quyện cùng nhau, quấn quanh thân kiếm….
Tím, hoàng kim, thiên thanh…
Một ngọn lửa ẩn chứa ba loại màu sắc…
Trọng Kiếm vươn cao, không gian xung quanh nó triệt để bị hóa thành hư vô…
Lạc Nam sắc mặt lãnh khóc đến cực điểm, một tay cầm kiếm nện mạnh xuống mai rùa Hải Thạch Quy…
Hắn muốn xem thử, khi cả ba loại Dị Hỏa cùng lúc kết hợp, uy lực sẽ như thế nào…
Liệu có thể một kích đánh chết Ngũ Giai yêu thú thiên về khả năng phòng ngự hay không…
Hải Thạch Quy đã sớm muốn lòi hai tròng mắt ra ngoài khi thấy ba loại Dị Hỏa, nó còn cho rằng mình đang nằm mơ…
Bất quá với bản năng của một yêu thú, không quên thi triển phòng ngự…
Chỉ thấy bên trên mai rùa, một tầng ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, hình thành tần tần đá tản cứng rắn…
Cũng vừa lúc đó, một kiếm của Lạc Nam nện xuống mai rùa…
XÈO…
Không có âm thanh va chạm nặng nề…chỉ có âm thanh đốt cháy của hỏa diễm dữ tợn…
Trước ánh mắt kinh hãi pha lẫn tự hào của Tiểu Sư…
Hải Thạch Quy hoàn toàn bị đốt thành hư vô…
Trong không khí loáng thoáng có mùi thơm của thịt nướng đang tồn tại…
Hủy thi diệt tích một cách triệt để…
Nước biển nhanh chóng bóc hơi dữ dội, ba loại Dị Hỏa vẫn đang không ngừng thiêu đốt trên mặt biển…
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, đưa ra cánh tay…
Dị hỏa khủng bố nhanh chóng tiến vào lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn như trẻ nhỏ…
Nhìn ngọn lửa ba màu nhảy múa trong tay mình, Lạc Nam ánh mắt sáng quắt, bá đạo lẩm bẩm:
“Dị hỏa của ta một khi dung hợp, gọi là Đế Diễm!”
…
Trên biển lớn vô tận…
Ba chiến thuyền to lớn bộc phát chiến đấu, khiến một vùng biển cả tràn ngập trong âm thanh thảm liệt…
Hai tôn chiến thuyền màu đen có hình dạng như Cá Mập đang há miệng, bên trong là các họng pháo lớn đến cực điểm…, lá cờ trắng khổng lồ treo cao có hình khung xương dữ tợn tung bay trong gió kèm một dòng chữ đỏ thẩm như máu…
“Cá Mập Đen”
Vừa nhìn đã biết là thuyền hải tặc…
Mà một chiếc thuyền khác màu xanh có hình dạng như con Cá Heo, đang không ngừng tỏa ra trận pháp phòng thủ trước thế công dữ dội của hai chiến thuyền hải tặc…
Lá cờ treo trên cao thuyền Cá Heo đã bị bắn nát, trong lúc nhất thời không rõ đây là thế lực nào…
Miệng thuyền Cá Heo vẫn có họng pháo, không ngừng bắn ra từng viên đạn lớn, bất quá uy lực không quá mạnh, hầu như chẳng có tác động quá lớn đến khả năng phòng ngự của hai chiến thuyền hải tặc kia…