Chương 164: Văn Lang
“Không ngờ mấy tên này gấp gáp lấy mạng ta như vậy…”
Trong một phòng khách sạn tại Thánh Thành, Lạc Nam cười nhạt một tiếng…
Ngồi ở đối diện, Tiêu Thanh Tuyền gương mặt nghiêm túc nhìn Lạc Nam, đổi lại là nàng nếu bị La Hán Phục Ma Trận vây nhốt, phải bỏ ra cái giá lớn mới có thể rời đi, vậy mà tên này lại ung dung chạy trốn, thậm chí trước sự giám thị của một tên Luyện Hư Kỳ…
“Ngươi đã đoán trước sẽ có người ra tay?” Tiêu Thanh Tuyền nhẹ nhàng hỏi…
Trước khi ra khỏi Cổng Thành, Lạc Nam đã phân phó nàng khoan hãy đồng hành cùng hắn, giữ một khoảng cách an toàn nhất định, rõ ràng tên này đã dự đoán được điều gì…
“Đương nhiên, mạng của ta có giá lắm đấy, lần này chỉ thăm dò bọn hắn mà thôi…” Lạc Nam cười nhạt nói…
“Vậy làm sao rời đi đây? Nhất định bọn hắn còn ẩn nấp bên ngoài đấy!” Tiêu Thanh Tuyền cau mày, dù lo lắng nhưng vẫn đẹp tuyệt trần…
Lạc Nam gõ gõ tay lên bàn, chợt mỉm cười quỷ dị:
“Nàng chờ ta khoảng một tuần đến mười ngày!”
“Không thành vấn đề!” Tiêu Thanh Tuyền gật đầu…
Lạc Nam hài lòng gật đầu, thân ảnh đột ngột biến mất…
“Hắn đâu rồi?” Tiêu Thanh Tuyền đứng bật người dậy, chuyện vừa xảy ra quá mức quỷ dị, nàng thậm chí không phát hiện một tia manh mối…
“Nhất định là không gian Pháp Bảo có thể chứa người sống, hắn đã tiến vào bên trong…” Bên trong thân thể nàng, một âm thanh giải thích vang lên…
“Sư phụ nói đúng, bất quá ta không phát hiện được Pháp Bảo kia a?” Tiêu Thanh Tuyền nghi hoặc…
“Chỉ có một nguyên nhân, Pháp Bảo kia đẳng cấp vượt qua tầm dò xét hiện tại của chúng ta, khả năng ẩn mình của nó rất kinh khủng…” Sư phụ nàng ngưng trọng nói tiếp:
“Có thể sở hữu loại Pháp Bảo quý hiếm này, thân phận của Lạc Nam nhất định cao quý kinh người, Tuyền nhi ngươi cần đề phòng hơn…”
Tiêu Thanh Tuyền cắn cắn môi, thẩn thờ ngồi xuống, trong đầu nàng vang lên câu nói kia của hắn…
“Ta giúp nàng đột phá Lục cấp Luyện Đan Sư, nàng giúp ta luyện hóa Dung Linh Thảo, chúng ta giao dịch công bằng…”
…
Bên trong Linh Giới Châu…
Trên tầng cao nhất của Cung Đình Thụ…
Lạc Nam khoanh chân ngồi xếp bằng, một chiếc nhẫn trữ vật hơi cồng kềnh hiện ra trong tay hắn…
Nhẫn của Độ Kiếp Kỳ cường giả Trọng Vô Danh…
Theo sau đó, một thanh Trọng Kiếm ầm vang nện xuống mặt đất…
Chưa dừng lại ở đó, vội vàng mở ra Cửa Hàng May Mắn, điên cuồng đổi mới…
Rốt cuộc, một tấm da mặt người xuất hiện trên tay hắn…
Nhìn lấy nó, Lạc Nam quỷ dị cười một tiếng, lẩm bẩm trong miệng:
“Người các ngươi muốn săn giết là Lạc Nam…nhưng nếu ta không còn là Lạc Nam thì sao đây?”
Tiếng nói vừa dứt, vài quyển sách cổ xưa xuất hiện trong tay…
Mở ra xem xét, tập trung đến cực điểm, lại có thêm Linh Hồn lực mạnh mẽ hỗ trợ, tốc độ tu luyện và lĩnh ngộ kinh khủng vô cùng, nếu có thiên tài ở đây chứng kiến, nhất định sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm…
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Chín ngày sau…
Mị Nhi Cung thoáng trở nên rung động, hai cánh cửa nhẹ nhàng mở ra…
Một nữ tử yêu mị đến cực hạn xuất hiện, mỗi cử động, mỗi cái chóp mi đều mang theo vẻ đẹp chết người không đền mạng…
Thân mặc bảo y cao quý ôm sát cơ thể, để lộ hai bàn chân trần trắng nõn như ngọc, tinh xảo tuyệt luân…
Trong tay cầm một thanh tử sắc cổ lão Tỳ Bà, càng gia tăng khí chất mị hoặc của nàng…
Tô Mị là người đầu tiên xuất quan trong số chúng nữ…thành công luyện hóa Linh Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Mị Âm Tỳ Bà…
Thoáng tỏa ra thần thức quan sát xung quanh, chợt sắc mặt nàng đại biến…
“Ngươi là…là Tiểu Nam sao?” Tô Mị gương mặt ngưng trọng nhìn thân ảnh đang đứng trên Cung Đình Thụ, âm thầm đề phòng…
Một kẻ đứng trên đỉnh Cung Đình Thụ, toàn thân y phục màu trắng, áo choàng cùng mũ trùm phủ đầu lại là màu đen…
Hai loại màu sắc đối lập kích thích thị giác đến cực điểm…
Một mặt nạ quỷ dị nữa khóc nữa cười, chỉ để lộ một tia hẹp nơi con mắt, chẳng thấy rõ toàn diện ánh mắt hắn…
Sau lưng hắn Trọng Kiếm màu đỏ rực được vắt xéo ngang, nhìn qua hết sức ngang tàn…Chưa dừng lại ở đó, đôi cánh khổng lồ đang hừng hực hỏa diễm màu thiên thanh đang nhẹ nhàng vũ động, nhiệt độ bên trong Linh Giới Châu như bị nóng lên…
Nghe âm thanh của nàng, kẻ bí ẩn kia liếc mắt nhìn qua…
Trong khoảnh khắc đó, Tô Mị giật thót cả mình, toàn thân có cảm giác trầm trọng…
XOẸT…
Chỉ trong chóp mắt, khi đôi cánh hỏa diễm khổng lồ kia vũ động, con người đó đã đứng đối diện trước mặt nàng…
Tô Mị hít sâu một hơi, nhìn Trọng Kiếm quen thuộc sau lưng hắn, thứ này nàng đã chứng kiến cùng Lạc Nam trong nhẫn trữ vật của Trọng Vô Danh đấy…
Chỉ là bộ dạng này, khí chất này, lại thêm đôi cánh Dị Hỏa kinh khủng kia là sao?
Hoàn toàn không phải Tiểu Nam của nàng…
Trong lúc nhất thời, Tô Mị không dám xác định…
Rốt cuộc, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Mị, người kia tháo xuống mặt nạ, lộ ra một gương mặt của một nam tử hoàn toàn xa lạ…
“Tưng…”
Mị Âm Tỳ Bà rốt cuộc phát ra tiếng đàn đầu tiên…
“Hừ…” Người thần bí chỉ cảm thấy toàn thân như bị trầm mê trong vô vàn mỹ sắc, liếm láp khóe môi, nhưng nhờ Linh Hồn mạnh mẽ mà rất nhanh hắn lấy lại tinh thần…
Chưa đợi Tô Mị tiếp tục hành động, đã đem nàng ôm gọn vào lòng…
Bàn tay to lớn nhanh chóng đặt lên gương mặt của mình, nhẹ nhàng lột xuống, một lớp da mỏng cầm trên tay…
Theo động tác của hắn, diện mạo quen thuộc anh tuấn phiêu dật mà Tô Mị ngày nhớ đêm mong lần nữa xuất hiện, kèm theo đó là âm thanh chứa vô tận nhu tình khiến trái tim nàng mềm nhũn:
“Ngay cả Mị Nhi bảo bối của ta cũng không nhận ra, thân phận mới này…xem như dùng được…”
…
Tiêu Thanh Tuyền đả tọa trên giường bên trong khách sạn…
Đột ngột, nàng mở to mắt… một thanh trường Đao to lớn sắt lẹm xuất hiện trong tay nàng, kề lên cổ người thần bí vừa xuất hiện…
“Ngươi là ai?” Tiêu Thanh Tuyền trợn mắt quát…
Người đối diện u thanh cười cười, nhẹ nhàng đặt Trọng Kiếm trên tay xuống mặt đất, tạo nên một cơn chấn động không nhẹ…
Nhìn Tiêu Thanh Tuyền, hắn hít một hơi thơm ngát trong hơi thở của nàng, cười nhạt nói:
“Tại hạ Văn Lang…Tuyền muội là Ngũ Cấp Luyện Đan Sư, chắc hiểu Dịch Dung Thuật chứ?”
…