Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hì hì, thiếp còn đột phá Thất Cấp Sơ Kỳ Luyện Khí sư, lợi hại hay không?” Ái Tâm vui sướng như trẻ nhỏ khoe khoang thành tích, nàng thật sự khó có thể tin bản thân mình tiến bộ kinh người như vậy, tất cả là nhờ công pháp Hỏa Khí Toàn Song Kinh cùng Gia Tốc Trận.

Trong lần tập luyện đột phá này, Ái Tâm đã sử dụng tất cả nguyên liệu Luyện Khí mà nàng tích trữ từ nhỏ đến lớn, vừa may mắn tiến vào Thất Cấp Luyện Khí Sư, nên quyết định xuất quan.

Mà trong quá trình nàng Luyện Khí, công pháp Hỏa Khí Toàn Song Kinh cũng không ngừng vận chuyển, đem Hỏa hệ Linh Khí cuồn cuộn hút về, giúp tu vi linh lực của nàng đạt đến Luyện Hư Trung Kỳ.

Có thể nói đây là lần bế quan thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời Ái Tâm từ trước đến nay.

“Phu quân, đây là tác phẩm đầu tiên của Thiếp sau khi đột phá Thất Cấp, tặng cho chàng!” Ái Tâm từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh Trường Kích dài gần bốn mét, sắt lẹm tràn ngập khí thế đưa cho Lạc Nam.

Lạc Nam phải dùng đến linh lực để áp chế chấn động của nó, hưng phấn quan sát.

Chỉ thấy thân kích thuần một màu bạc trắng óng ả, đầu kích bén nhọn như nanh hung thú, thân kích có các đường gân uốn lượn hết sức bất phàm.

“Nó đạt đến Linh Cấp Hạ Phẩm, nguyên liệu luyện chế chính là răng nanh của Thất giai yêu thú Bạch Tàn Lang, trước đây thiếp phải năn nỉ mới được sư phụ cho một chiếc đấy!” Ái Tâm lè lưỡi hết sức khả ái.

“Ta rất thích nó, yêu nàng!” Lạc Nam không nhịn được hôn lên môi mộng của thê tử bảo bối, Giao Vương Kích ra đi làm hắn còn buồn nên không vội tìm vũ khí khác.

Lúc này được Ái Tâm tặng cả tâm huyết, sao có thể không trân trọng?

“Đặt tên cho nó đi chàng!” Ái Tâm cười ngọt ngào.

“Nanh Bạc, đó sẽ là tên của nó, haha!” Lạc Nam cười lớn, đem Nanh Bạc nhận chủ, sau đó thu hồi.

“Tên rất hay! Nanh Bạc…” Ái Tâm hai mắt tỏa sáng tấm tắt khen ngợi.

Chúng nữ thấy hai người ân ân ái ái nhất thời hiểu ra, nữ nhân trước mắt sở hữu mái tóc ngắn vàng chiếu rọi như hướng dương nở rộ, mắt xanh môi đỏ, làn da trắng ngần lại săn chắc đầy dã tính, mang vẻ đẹp Tây Phương như Tiểu Sư, lập tức nhận ra nàng này chính là Ái Tâm vừa xuất quan.

“Bảo bối, nàng xem đây chính là nhà ta!” Lạc Nam hôn nhẹ lên trán Ái Tâm cười nói.

Ái Tâm nghe hắn nói vậy mới chuyển ánh mắt từ mặt hắn sang bốn phía, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Nàng biết hắn có nhiều thê tử, nhưng khi nhìn chúng nữ diễm lệ ở trước mặt…quả thật nói không ra lời.

Lạc Nam cười ha ha, đem mọi chuyện trong thời gian qua kể một lần với nàng.

“Ái Tâm gặp qua mẫu thân, gặp qua các vị tỷ muội!”

Ái Tâm thân là gái Tây, tính cách phóng khoáng không câu nệ, sau vài phút bất ngờ rốt cuộc lấy lại tinh thần hướng chúng nữ hành lễ.

Chúng nữ mỉm cười đáp lễ, Cơ Nhã quen thuộc Ái Tâm nhất, lúc này lôi kéo nàng đến bên cạnh, ung dung cười nói:

“Hậu Cung chính thức có một vị Thất Cấp Luyện Khí Sư rồi, muội làm tốt lắm!”

“Muội mới phải tự hào vì mình là một phần của Hậu Cung, không ngờ chúng ta ngay cả Cửu Cấp Thế Lực cũng có thể đánh bại!” Ái Tâm nghe kể lại mọi chuyện mà nhiệt huyết sôi trào, chỉ trách bản thân bỏ lỡ những sự kiện trong thời gian qua.

Nàng vốn có chút kiêu hãnh vì bản thân tiến bộ lớn, không ngờ phu quân và các tỷ muội cũng mạnh mẽ như vậy, nhất thời không còn dám đắc ý, trái lại dị thường ngoan ngoãn.

“Ái Tâm, con đến từ Ái gia ở Tây Hải Châu chứ?” Đúng lúc này, âm thanh của Liễu Ngọc Thanh vang lên, giọng nói có chút run rẩy vì kích động.

“Mẫu thân?” Lạc Nam và chúng nữ nhận ra khác thường, mở miệng gọi một tiếng.

“Dạ, đúng rồi…con là tiểu thư Ái gia ở Tây Hải Châu.” Ái Tâm hơi khó hiểu nhìn Liễu Ngọc Thanh, biểu hiện của mẹ chồng làm nàng nhất thời hoảng hốt.

“Ái gia có bao nhiêu vị tiểu thư?” Liễu Ngọc Thanh mím đôi môi đen bóng hỏi.

“Chỉ có mình con!” Ái Tâm thành thật đáp.

“Con có ấn tượng về cái tên “Thiết Huyết Đoàn” chứ?” Liễu Ngọc Thanh diệu dọng hỏi thăm.

“Thiết Huyết Đoàn! Cả đời cũng không quên đám khốn đó…” Thân thể Ái Tâm nhất thời run rẩy vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Đó là một mảnh ký ức xưa cũ trong mà nàng không thể nào quên được, khi còn bé nàng ham chơi nghịch ngợm nên lén lút rời nhà trốn trên Thuyền Buôn ra biển, kết quả bị đám hải tặc Thiết Huyết Đoàn bắt được, thuyền viên toàn bộ chết thảm, nàng thì bị giam cầm một thời gian…nếu không nhờ vị ân nhân kia ra tay cứu giúp thì nàng đã trở thành đồ chơi cho súc sinh rồi, thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện xưa Ái Tâm vừa thấy kinh tởm lại vừa may mắn.

“Sao người lại biết danh tự Thiết Huyết Đoàn…” Ái Tâm một mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Thanh.

Lạc Nam và chúng nữ đã nghe kể chuyện này, liên kết các chuỗi sự việc, tiểu cô nương được mẫu thân liều mình cứu giúp thoát khỏi Thiết Huyết Đoàn là người của một cái Bát cấp gia tộc giàu có ở Tây Hải Châu, ánh mắt cả đám trợn tròn.

Lạc Nam cùng chúng nữ hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự khó tin cùng một tia mừng rỡ, chẳng lẽ là sự thật sao?

Liễu Ngọc Thanh ánh mắt nhu hòa, cuối cùng bật cười quyến rũ: “Khanh khách, đó quả thật là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời ta, nếu không Tiểu Nam đã mất đi một thê tử diễm lệ khả ái như vậy…”

“Người nói vậy là có ý gì?” Ái Tâm cảm thấy mông lung, trong ký ức của nàng chưa từng nhìn thấy một Liễu Ngọc Thanh xinh đẹp yêu diễm như hiện tại đấy.

Liễu Ngọc Thanh vẫn không ngừng cười, tràn đầy yêu thương nhìn Ái Tâm, sau đó lấy ra một bức họa chân dung đưa cho nàng hỏi:

“Con nhận ra ai chứ?”

Ái Tâm ngơ ngác nhìn vào bức họa, bên trong là một nữ nhân với diện mạo bị hủy hoại hết sức dữ tợn, da thịt lở loét không hề lành lặn, đôi môi nứt nẻ khô cằn, làn da đen xạm cùng mái tóc rối bời chẳng khác nào người điên.

“Đây là…ân nhân?” Ái Tâm trợn tròn mắt, vô thức bật thốt lên.

“Tiểu cô nương, hôm nay ta cứu ngươi…hy vọng ông trời có mắt không bạc đãi tiểu Nam của ta…”

Liễu Ngọc Thanh ôn nhu mở miệng, giọng điệu diệu dàng như làn gió khớp với tiềm thức xưa củ trong tâm trí Ái Tâm, đó là lời nói mà nàng nghe được từ vị ân nhân trước khi được ném xuống biển.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Ái Tâm mơ hồ mờ nhạt, loáng thoáng xuất hiện giọt nước óng ánh, nàng khó có thể tin ngẩng đầu…

Mà lúc này Liễu Ngọc Thanh đã tiến đến ôm lấy thân thể Ái Tâm vào lòng, hạnh phúc bật cười cùng ánh mắt rơm rớm, tràn đầy ôn nhu mở miệng:

“Ông trời đúng là có mắt, tiểu nha đầu ta cứu năm xưa lại chính là con dâu của ta…”

Nằm trong lòng Liễu Ngọc Thanh, cảm giác ấm áp tưởng chừng đã mất đi khi xưa một lần nữa ùa về, đây là lòng ngực mà tiểu cô nương Ái Tâm tựa vào giữa biển đêm lạnh lẽo khi đó, ấm áp khó thể diễn tả thành lời, cảm giác này không một ai khác ngoài người kia mang đến cho nàng một lần duy nhất trong đời, Ái Tâm biết rõ…tất cả mọi chuyện là thật.

“Mẫu thân, mẫu thân…Tâm nhi làm con dâu của người!” Ái Tâm vui mừng hạnh phúc nỉ non, khóc thút thít trong ngực Liễu Ngọc Thanh.

Ân nhân cứu đời nàng năm xưa, sau này khi trưởng thành nàng vẫn thường xuyên dò tìm nhưng biệt vô âm tính, lúc này trở thành mẫu thân của nam nhân nàng yêu, trở thành mẫu thân thứ hai của nàng.

Mọi thứ quá hoàn hảo khiến Ái Tâm hạnh phúc không nói thành lời.

Không chỉ riêng nàng, Lạc Nam cũng vậy…hắn tiến đến vòng tay ôm chặt hai người quan trọng của mình, khóe môi tràn đầy thỏa mãn.

Chúng nữ người nhìn ta, ta nhìn ngươi…mọi thứ vi diệu vượt quá suy nghĩ của các nàng, cuối cùng chỉ có thể thở dài cảm khái:

“Chắc là…sự an bài của số phận…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK