Mục lục
Truyện Con Đường Bá Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 499: Huyết Quân?

Tại U Nguyên Đại Lục, một đám Huyết Hoàng Địa sau khi nhận được tín hiệu cũng điên cuồng bắt đầu rút lui…

Đám Huyết tộc này khi tấn công hùng hùng hổ hổ nhưng khi quyết tâm chạy trốn cũng dốc hết tức cả ra mà liều mạng đào tẩu…

Đáng tiếc Hậu Cung chúng nữ đâu chịu để yên kịch liệt truy sát, sau cùng càng là Diễm Nguyệt Kỳ cùng Bạch Tố Mai liên thủ công kích lần lượt miểu sát một tên Nhất Tâm Huyết Sứ, một tên Nhị Tâm Huyết Sứ, trọng thương một tên Tam Tâm Huyết Sứ…

Huyết Hoàng Địa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, xuất động thêm một vị Tứ Tâm Huyết Sứ ở lại đoạn hậu, hai tên Độ Kiếp Viên Mãn liên thủ đem Hắc Ám Thôn Thiên Ngưu đánh cho trọng thương, hừ lạnh một tiếng mang theo Huyết Tộc toàn quân nghênh ngang rời đi…

Diễm Nguyệt Kỳ cũng biết chưa phải thời điểm thích hợp cùng Huyết Hoàng Địa liều mạng, ra hiệu chúng nữ không tiếp tục truy sát…

Trận đại chiến kinh thiên động địa rốt cuộc khép lại, mà cái giá phải trả của đôi bên cũng không hề rẻ.

U Nguyên tử thương gần một nửa yêu tộc, rất nhiều chủng tộc cấp thấp tuyệt chủng, Thiên Yêu Học Phủ chết hơn một trăm giáo viên, trưởng lão cũng chết ba người, cao tầng Yêu Tộc toàn bộ đều trọng thương, U Nguyên đại lục trở thành đất chết, Linh khí được điều động trong trận này hầu như gần cạn kiệt, muốn khôi phục lại như cũ không biết phải đến ngày tháng năm nào.

Ngưu Ngũ Bá cùng một đám cao tầng Thiên Yêu Học Phủ nhìn cảnh tượng hoang tàn khắp nơi đều là thi thể yêu thú, cả đám liên tục phun huyết, hai mắt đỏ ngầu như máu, sau đó vì quá phẫn nộ mà hôn mê bất tỉnh…

Chi viện đến từ Đa Bảo Các cùng Thất Sát giáo cũng chết hơn một nửa nhân số, có thể nói là tổn thất trầm trọng…

So với đó, Hậu Cung chúng nữ xuất hiện cường thế mà bá đạo, mặc dù thể lực tiêu hao sau trận chiến không ít, nhưng các nàng phối hợp nhịp nhàng ăn ý, có hai nữ Lý Trúc Loan và Diễm Điệp Tình hỗ trợ ưu tiên lượt trận, lại có lượng lớn Đan Dược khôi phục trị thương được Tiêu Thanh Tuyền tích lũy trong thời gian dài…vì thế mặc dù trong chiến đấu cũng dính chút vết thương nhưng không đáng kể.

Về phía Huyết Hoàng Địa, trước sức mạnh của Hậu Cung và Ngũ Đại Quái Nhân tác chiến, số lượng Huyết Tướng tổn thất hơn một nửa, Huyết Vệ gần như bị tiêu diệt không còn, số Huyết Sát Cương Thi tự bạo nhiều không đếm xuể.

Quan trọng hơn chính là, mặc dù Độ Kiếp của Tu Chân Giới đa số đều trọng thương như hai vị trưởng lão Đa Bảo Các, Huyền Kiếm Lão Nhân, Thánh Linh Lão Nhân, Hắc Ám Thôn Thiên Ngưu các loại, nhưng không một ai tử trận, so với Huyết Hoàng Địa bị đánh giết tổng cộng ba Huyết Sứ vượt trội hơn rất nhiều.

Nếu sau cùng không có thêm một tên Tứ Tâm Huyết Sứ gia nhập chiến trường, có lẽ số Huyết Sứ ngã xuống sẽ càng nhiều hơn.

Độ Kiếp Kỳ đại chiến với số lượng lớn và thời gian dài như thế nhưng tử vong chỉ có ba người, qua đó có thể thấy Độ Kiếp khó giết nhau như thế nào, nếu không nhờ khắc tinh của máu huyết là Kim Ô Thánh Hỏa và Tam Sắc Lôi Kiếp, e rằng khả năng để Huyết Sứ ngã xuống gần như bằng không.

Chúng nữ Hậu Cung tập hợp lại một chỗ, cũng không có tâm trạng đi an ủi yêu tộc làm gì, từng đôi mắt đẹp đảo quanh chiến trường, bên trong xuất hiện một chút ảm đạm pha lẫn may mắn.

U Nguyên đại lục lúc này như một vùng đất chết, khắp nơi phiêu lãng mùi máu tanh, thảm thực vật toàn diện bị hủy diệt chỉ còn đất đai khô cằn bị xáo trộn, phía bên trên không gian nứt vỡ hầu như chẳng còn gì, vô số cái lỗ hỏng hư không đen kịch xuất hiện, tu sĩ cấp thấp chẳng dám bén mảng lại gần…

Các nàng cảm thấy đáng tiếc cho một U Nguyên đã từng phồn hoa, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì chiến trường không xảy ra ở Băng Thiên Đại Lục…

“Một trận chiến này được xem là thắng thảm sao?” Tô Nhan tính cách trong trẻo mềm mại, nhịn không được lên tiếng thở nhẹ, giọng điệu có chút run rẩy.

“Không…” Tần Mộng Ảnh ảo não lắc đầu, trầm mặt một hồi nói:

“Kẻ thắng là Huyết Hoàng Địa!”

Mấy thiếu nữ trẻ tuổi tròn xoe mắt nhìn nàng, Huyết Hoàng Địa không phải tổn thất nhiều nhất sao? Vì sao được xem là thắng?

“Huyết Hoàng Địa quả thật thắng!” Diễm Nguyệt Kỳ vuốt nhẹ mái tóc hơi rối sau trận chiến, bình tĩnh nói: “Mục đích của bọn chúng là cướp đoạt máu huyết, một trận chiến này đã thành công đạt được một lượng máu khổng lồ, chỉ là cái giá có chút lớn mà thôi!”

Chúng nữ bừng tỉnh, lúc này mới nhớ trong lúc đại chiến quả thật có kẻ lén lút thu gôm máu, dù là máu của phe cánh Tu Chân Giới hay Huyết Hoàng Địa, một giọt cũng không bỏ qua.

“Haizz, chỉ sợ với lượng máu vừa cướp được, thời gian tới số lượng càng giả của bọn chúng lại tiếp tục gia tăng!” Mộc Tử Âm thở dài một tiếng, trong mắt là nhàn nhạt sầu lo.

“Đừng quá phiền muộn, ít nhất sau trận chiến này, Hậu Cung chúng ta cũng là một phương thu hoạch không phải sao?” Băng Lam Tịch ý vị thâm trường liếc nhìn mấy vị mỹ nữ.

Nam Cung Uyển Dung, Băng Linh Nhi, Lý Trúc Loan…mấy nữ tự tin gật mạnh đầu, sau một trận chiến này, tích xúc của các nàng đã đến thời khắc bùng nổ, Hợp Thể Kỳ ở trong tầm tay, mà Huyết Mạch đương nhiên cũng sẽ luyện hóa.

Đến khi đó, Hậu Cung lại có thêm một nhóm trụ cột, sợ gì Huyết Hoàng Địa?

“Trở về thôi! Tin tưởng Diệt Huyết Liên Minh cao tầng cũng sẽ không án binh bất động chờ Huyết Hoàng Địa sử dụng máu huyết, chúng ta còn chưa rảnh tay đâu!” Diễm Nguyệt Kỳ nhàn nhạt lên tiếng.

Hoa Thanh Trúc sau trận chiến tại Hồ Tộc cũng đã bế quan, nàng tích lũy ở Độ Kiếp Trung Kỳ đã lâu, tin tưởng rất nhanh sẽ có tiến bộ.

Vĩnh viễn không thể phán đoán tốc độ tăng trưởng tu vi của người sở hữu Huyết Mạch, chỉ cần căn cơ các nàng vừa ổn định, sẽ lập tức có thể tiếp tục luyện hóa năng lượng đến từ Huyết Mạch, tu vi tăng trưởng vèo vèo là điều đương nhiên.

“Huyên Nhi, Ly Nhi…”

Trong lúc chúng nữ đang định rời đi, một âm thanh trầm đục vang lên, khiến thân ảnh Lạc Huyên cùng Lạc Ly hai thiếu nữ hơi run lên.

Chúng nữ sắc mặt nhất thời trầm xuống mãnh liệt, sát khí trong từng đôi mắt như hóa thành thực chất…

Bạch Tố Mai trong mắt hằn lên tơ máu, muốn một chưởng đập xuống…

Bởi vì người vừa đến chính là Lạc Phá Lôi, kẻ khiến nam nhân của nàng chịu đủ mọi thống khổ.

Diễm Nguyệt Kỳ vội kéo lấy tay Bạch Tố Mai nhàn nhạt lắc đầu, mở miệng nói: “Kẻ này đã không còn xứng để chúng ta ra tay!”

Nói xong xé không rời đi, chúng nữ thấy vậy cũng vội vàng đè nén lại sát khí, nhanh chóng đuổi theo.

Các nàng sợ mình sẽ không nhịn được động thủ.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại Lạc Huyên cùng Lạc Ly hai nữ thân ảnh có chút tiêu điều, bất quá vẫn không xoay lưng lại nhìn phía sau một chút.

“Huyên Nhi, Ly Nhi… các ngươi không còn nhận người phụ thân này sao?” Lạc Phá Lôi giọng điệu có chút thê lương, nhìn bóng lưng hai nàng ra vẻ bần thần nói.

Lạc Huyên cùng Lạc Ly trong mắt xuất hiện tia nước óng ánh, trong trận hỗn chiến, các nàng đã cố gắng không cùng người này đối mặt, không nghĩ đến đối phương còn có gan tìm đến tận cửa…

“Sau những gì ngươi làm với đại ca, không sợ bị Hậu Cung một tát chụp chết hay sao?” Lạc Huyên hít sâu một hơi để bản tâm bình tỉnh, mở miệng hỏi.

“Haha, nếu ta vì sợ hãi mà ngay cả nữ nhi của mình cũng không dám nhận, sống còn ý nghĩa gì?” Lạc Phá Lôi mỉm cười, giọng điệu tràn ngập ôn nhu của một vị phụ thân nên có.

Lạc Huyên cùng Lạc Ly run lên bần bật, huyết mạch thân tình là thứ mà hai thiếu nữ như các nàng rất khó vứt bỏ.

“Nhìn thấy các ngươi trưởng thành, phụ thân rất vui mừng và tự hào!” Lạc Phá Lôi tiếp tục nói.

“Đáng tiếc, chúng ta đối với ngươi chỉ có thất vọng…vì sao lại đối xử như thế với đại ca?” Lạc Ly cắn răng không để nước mắt của mình rơi xuống chất vấn.

Lạc Phá Lôi hít sâu một hơi, dùng giọng điệu thê lương nói: “Ta biết các ngươi hận ta, nhưng khi đó ta thân là nhất gia chi chủ, phải vì lợi ít tối đa của gia tộc cân nhắc, Tiểu Nam là cốt nhục của ta, ta so với các ngươi còn thống khổ gấp trăm lần!”

“Gia tộc cái rắm, thế lực cái rắm! Một thế lực muốn phát triển và cường đại, tất cả thành viên phải đoàn kết gắn khít, mà không phải là từ bỏ và khi nhục khi tộc nhân của mình không có thiên phú!” Lạc Huyên thống khổ nhưng lại cười lạnh, xem thường quát ầm lên.

“Tỷ tỷ nói đúng, nếu Lạc gia là thế lực cường đại nhất Đại Lục, dù đại ca có là phế vật cũng không một ai dám xem thường hắn, suy cho cùng các ngươi chính là một đám hèn nhát xem trọng sỉ diện mà thôi!” Lạc Ly khinh thường hừ lạnh.

“Ta hiểu, những năm gần đây phụ thân rất hối hận, không ngày nào ta không nghĩ đến Tiểu Nam, không nghĩ đến các ngươi…” Lạc Phá Lôi đôi vai run run, nước mắt chậm rải rơi xuống.

Lạc Huyên cùng Lạc Ly nghe vậy trong mắt có một chút vui mừng, bất quá các nàng đè nén cảm xúc dâng lên trong lòng, hít sâu nói:

“Hiện tại nói lời này có ý nghĩa gì? Sau này ngươi tự mình sống cho tốt!”

Nói xong nắm tay nhau muốn rời đi…

“Huyên Nhi, Ly Nhi… Các ngươi còn nhận tên phụ thân không ra gì này không?” Lạc Phá Lôi khàn giọng với theo hỏi, bộ dạng như già đi rất nhiều.

Lạc Huyên cùng Lạc Ly khựng lại một nhịp, cuối cùng vẫn là không đáp lời…lao vụt theo chúng nữ.

Lạc Phá Lôi như người mất hồn đứng ở nơi đó nhìn theo, mãi đến khi thân ảnh các nàng toàn bộ biến mất, hắn vươn bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, khóe miệng nhếch lên một tia cười tà.

“Nếu có thể thông qua hai nàng tìm hiểu bí mật của Hậu Cung, như vậy Vũ nhi cũng có cách để ứng đối…thậm chí nếu lợi dụng tốt phần tình cảm phụ tử này, nói không chừng ngày sau ta có chỗ dùng đến!”

Vội vàng thu liễm cảm xúc, Lạc Phá Lôi ra vẻ cô đơn tiêu điều hạ người rơi xuống Thiên Yêu Thành, ra sức động viên Yêu tộc.

Một trận này hắn cũng thu hoạch tương đối lớn, tin tưởng trở về bế quan sẽ có kết quả đáng mong đợi a…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK